QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Anh ta nghĩ tôi đang vu khống Diệp Gia vì ghen.

Tôi lùi lại hai bước, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường.

Có lẽ sâu thẳm trong tôi vẫn còn chút tình cảm dành cho Trần Nguyên, nhưng chính những lời nói đó đã dập tắt nốt chút cuối cùng ấy.

“Trần Nguyên, trước đây có một câu tôi vẫn chưa kịp nói. Bây giờ tôi nói đây.”

Trần Nguyên khựng lại, đột nhiên hốt hoảng: “Đừng nói!”

“Công ty anh giờ cũng phát triển rồi, nên tôi nghĩ giờ tôi rút vốn cũng không có gì ảnh hưởng nữa.”

Mắt Trần Nguyên càng thêm hoảng loạn: “Tại… tại sao đột nhiên lại rút vốn? Anh đã nói rồi, cả đời này anh làm việc là vì em mà vợ ơi.”

“Tôi không cần lấy nhiều, chỉ mong anh đưa ra một mức giá hợp lý. Ngoài ra thì…”

“Vợ à đừng nói nữa, anh biết em giận, để anh mua—”

“Chúng ta chia tay đi.”

10

Sau đó, Trần Nguyên ngày nào cũng đến trường tìm tôi, nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ.

Anh ta định đi theo tôi về chỗ ở mới, tôi liền nói sẽ báo cảnh sát, thế là anh ta chỉ có thể đứng im nhìn tôi bước vào ga tàu điện ngầm.

Nhưng chỗ tôi ở cũng đâu phải căn cứ bí mật gì, chẳng mấy chốc anh ta vẫn lần ra được địa chỉ nhà mới của tôi.

Tan làm trở về khu chung cư, tôi suýt nữa bị giật mình khi thấy anh ta đứng đó.

Râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù, trông còn thảm hại hơn cả lần trước gặp trước cổng trường.

“Vân Vân, anh không muốn chia tay,” anh ta nhào tới ôm chặt lấy tôi, “trước kia chúng ta yêu nhau như vậy, sao lại đi đến bước đường này?”

Giọng anh ta thậm chí còn nghẹn ngào như sắp khóc.

Còn tôi thì lòng không hề gợn sóng, thậm chí có chút buồn cười.

“Chúng mình làm lành được không? Em dọn về ở lại đi, được không?”

“Dạo này nhà không có em, anh ăn không ngon ngủ không yên, lúc đó mới nhận ra anh thực sự không thể sống thiếu em.”

Tôi đẩy anh ta ra, lạnh nhạt đáp: “Tôi không quay lại đâu. Ở đây gần trường, giao thông thuận tiện.”

Anh ta cuống quýt nói: “Anh có thể đưa đón em, ngày nào cũng vậy, bất kể nắng mưa.”

Tôi lắc đầu: “Lúc tôi mới chuyển vào nhà anh, anh cũng từng nói câu đó.”

Thế nhưng sau đó, anh ta lại kêu đưa tôi đi làm là quá vòng vèo, làm anh ta mất thời gian ngủ thêm.

Lâu dần, tôi cũng không buồn gọi anh ta đưa nữa.

Anh ta luống cuống: “Anh xin lỗi, dạo đó công ty gặp khó khăn, tâm trạng anh không tốt. Anh hứa từ nay ngày nào cũng sẽ đưa đón em!”

Tôi thở dài: “Thôi đi, làm gì cho mệt? Với lại… giờ anh không phải còn phải đưa đón Diệp Gia nữa sao?”

“Anh sẽ nói với cô ấy, để cô ấy tự đi tàu điện ngầm, tuyến số 5 mới khai thông mà.”

“Tôi bận dạy, có thời gian rồi nói sau.”

Tôi thực sự quá mệt mỏi, không muốn nói thêm gì nữa.

11

Trần Nguyên vẫn không chịu bỏ cuộc, thậm chí thuê luôn căn hộ ngay bên cạnh tôi, ngày nào cũng dậy sớm nấu bữa sáng.

Đến tối, một người nghiện công việc như anh ta lại đều đặn về sớm nấu sẵn cơm tối, chờ tôi tan làm về ăn cùng.

Tôi hầu như đều phớt lờ, anh ta cũng không giận, thi thoảng khi tôi bận không kịp nấu ăn, ghé sang ăn một bữa, anh ta đã mừng như bắt được vàng.

Hôm đó đang ăn, tôi thấy anh ta cứ nhìn tôi suốt, ban đầu định mặc kệ, nhưng ánh mắt cứ như vậy mãi khiến tôi phát ngán, đành hỏi thẳng: “Anh nhìn gì thế?”

Vừa nghe tôi hỏi, anh ta lập tức đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, trước kia đúng là anh đã làm sai rất nhiều.”

“Anh thừa nhận lúc đó công ty áp lực quá lớn, anh chỉ muốn tìm một nơi để thoát ra, thư giãn đầu óc.”

“Mặc dù anh chắc chắn mình không động lòng với Diệp Gia, nhưng rõ ràng là anh đã lạc hướng trong chuyện tình cảm.”

“Xin lỗi em, vợ à. Anh sẽ nói với cô ấy, bồi thường xứng đáng rồi yêu cầu cô ấy nghỉ việc.”

“Từ nay về sau, em sẽ luôn là người quan trọng nhất đối với anh, anh sẽ không bao giờ coi trọng người khác hơn em nữa.”

“Cho nên…” anh ta nhìn tôi đầy thận trọng, “đừng chia tay được không?”

Ánh mắt Trần Nguyên tràn ngập chân thành, còn tôi thì… bỗng nhiên chẳng muốn ăn thêm miếng nào nữa.