QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Một nén nhang sau, ta mang theo hòm trang sức, cùng tiểu đồng lên xe ngựa.

Cuối thu đã đến, rèm xe buông chặt, không lọt một tia gió.

Ta ngồi trong khoang xe, chẳng bao lâu đã thiếp đi.

Tỉnh lại, xung quanh chỉ còn tịch mịch lặng ngắt.

Ta bị trói chặt bằng dây thừng, ném trong một viện hoang, chỉ có ánh trăng trắng lạnh phủ khắp.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ sắc bén vang lên:

“Không phải ngươi rất giỏi lấy lòng phụ thân ta sao? Giờ sao không gọi hắn đến cứu đi?”

Ta quay đầu, liền thấy Quận chúa vì đố kỵ mà gương mặt vặn vẹo, tay cầm dao găm sáng loáng, đứng cách ta chẳng xa.

12

Thấy ta tỉnh lại, Quận chúa bước nhanh đến gần.

Dùng chuôi dao lạnh buốt khẽ gõ lên mặt ta.

“Cuối cùng vẫn là nữ nhân xuất thân ti tiện, tâm cơ chỉ lớn cỡ đầu kim. Vậy mà dám dễ dàng theo người lạ rời phủ?”

Ta nhìn chằm chằm vào mắt Quận chúa, không mở lời, chỉ mỉm cười.

Hòm trang sức ta mang theo lúc ấy vẫn nằm ngay bên cạnh tay.

Có lẽ nàng đã chú ý đến ánh mắt ta.

Quận chúa tiến lên hai bước, giẫm mạnh lên chiếc hộp gỗ quý.

Sau đó, dưới ánh nhìn của ta, nàng đạp nát nó.

Bên trong trống rỗng, sạch sẽ không một vết tích.

Lúc này, ta thực sự hoảng loạn.

“Ngươi đang tìm gì? Là bột lưu huỳnh lưu lại dấu vết dọc đường sao?”

Quận chúa bỗng xoay xoay dao găm trên đầu ngón tay.

“Thật đáng tiếc, khiến ngươi thất vọng rồi. Kế hoạch của ngươi, thất bại rồi.”

Một nam tử cao lớn bước ra từ bóng tối sau lưng nàng.

Trầm mặc thu dọn những mảnh vỡ trên đất.

Khi hắn cử động, ta thấy nơi cánh tay hắn có một dấu ấn hoa mai không nổi bật.

Ta trừng lớn mắt.

Đó là… dấu hiệu của thân vệ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu!

Trước đây Văn Vận Hoằng từng nhắc đến.

Thân vệ bên nhà Hoàng hậu giỏi ám sát, càng tinh thông truy tung và phản truy tung.

Muốn xóa sạch dấu vết thuốc của ta, vốn chẳng phải việc khó.

“Không ngờ Hoàng hậu lại thiên vị ngươi đến mức này!”

Quận chúa lại bật cười.

“Thảo nào phụ thân ta thích ngươi, ngươi thật ngây thơ đến đáng yêu.”

Quận chúa lại tiến đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống.

“Tình cảm ư? Chẳng qua là con gái của một bạn cũ thuở xưa, tình cảm nông cạn có gì đáng nói?

Chỉ có lợi ích, mới có thể khiến người ta vĩnh viễn bị trói buộc.”

Lưỡi dao lạnh lẽo đã kề sát cổ ta.

Ta nghe rõ tiếng máu trong người đang cuồn cuộn chảy.

Nàng nâng cằm ta lên, trong mắt toàn là giễu cợt.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp mở lời, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng ta.

Ta đã hiểu.

Việc duy nhất Quận chúa từng giúp Hoàng hậu, chính là việc ấy.

Trong yến Trung thu, chính nàng là người chỉ ra Hoàng hậu đã mang thai.

13

Lưỡi dao lạnh để lại một vết hồng nhạt nơi cổ mảnh mai của ta.

“Cô nương ngây thơ đáng yêu như thế, mong kiếp sau đừng gặp phải kẻ bạc tình như phụ thân ta nữa.”

Dứt lời, Quận chúa toan ra tay một đao kết liễu.

Nào ngờ, một mũi tên sắc lẹm bỗng xé gió bay tới.

Lướt sát cánh tay Quận chúa, cắm thẳng vào tường phía sau ta.

“Nghiệt súc! Mau buông kế mẫu ngươi ra!”

Trước khi rời phủ, ta từng để lại thư cho Văn Vận Hoằng.

Hẹn hắn vào ngày tròn tháng phải trở về phủ chờ ta.

Nghe đồn đêm trăng tròn dễ sinh quý tử.

Ta nhìn Văn Vận Hoằng vội vã lao đến, trong lòng cười nhạt một tiếng.

Nam nhân, quả nhiên dễ lừa gạt đến buồn cười.

Hoặc giả, lúc thấy ta bị trói, Văn Vận Hoằng chợt nhớ đến mẫu thân ta năm xưa, người đã lỡ duyên với hắn.

Nhưng bất luận thế nào.

Ván cờ này, là ta thắng.

Khi được Văn Vận Hoằng ôm vào lòng rời khỏi nơi đó, ta quay đầu nhìn lại.

Kẻ tiểu đồng đưa ta tới đây vẫn đứng trong bóng tối nơi góc viện, không ai chú ý đến.

Thấy ta ngoảnh lại, hắn cũng nhìn ta, khóe môi thoáng nở một nụ cười khó nhận ra.

Ta lại ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng Văn Vận Hoằng.

Vì vở diễn thật sự, mới chỉ bắt đầu.

Quận chúa bị Văn Vận Hoằng sắp xếp ngồi kiệu cuối đoàn, cùng chúng ta rời khỏi nơi ấy.

Nào ngờ, vừa vào tới cửa thành, liền vang lên tiếng vỡ phía sau.

Thì ra Quận chúa nhảy kiệu mà trốn.

Văn Vận Hoằng ôm ta, khẽ thở dài.

“Thật là con gái lớn không giữ được.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

“Phu quân chàng nói thế là sao. Chẳng lẽ định sớm gả ái nữ ra ngoài? Vậy người ta chẳng mắng thiếp là kế mẫu bất tài hay sao?”

Ta khẽ giơ nắm tay đấm nhẹ lên ngực hắn.

Nụ cười vừa hiện nơi đáy mắt Văn Vận Hoằng chợt tiêu tan.

Hắn vén rèm xe, phân phó gia đinh theo hầu.

“Đi xem tiểu thư chạy đi đâu rồi?”

Ta cúi đầu mỉm cười.

Vừa rồi trông phương hướng, hình như Quận chúa chạy về phía phủ Ngự sử – kẻ tử địch xưa nay của Thừa tướng.

14

“Ta không gả!”

Quận chúa quỳ giữa chính sảnh, nhìn Văn Vận Hoằng, gào lên như xé cổ.

“Ngỗ nghịch!”

Văn Vận Hoằng đập bàn quát lớn.

“Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ, nào tới lượt ngươi phản đối?”

“Hơn nữa, Hộ bộ Thượng thư là bạn lâu năm của vi phụ.