【Ấy ầy ầy, chuyện gì thế này? Ta đọc không hiểu nữa rồi — phản bội, phản quốc? Ai? Giang Hiến? Hắn không phải nam chủ sao?】

【Ta biết ngay mà! Trước kia cứ thấy khó hiểu — đã thích Du Nhược, sao còn nghe lời Tô Tịch Tịch đưa nàng vào quân doanh?】

【Huống hồ, hắn là tướng quân, sao lại không rõ tình hình? Rõ ràng là cố tình dung túng Tô Tịch Tịch, để nàng ta mặc sức hành hạ Du Nhược.】

Lời trên thiên mạc, như những đòn nặng nề nện vào lòng ta.

Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc Giang Hiến đưa tay ra giúp ta,

Hắn đã có ý đồ không thể để lộ.

Cũng bởi như thế, trong “kiếp trước” — cứ tạm gọi như thiên mạc diễn ra là tiền kiếp đi —

Khi Tô Tịch Tịch cùng đám người kia không ngừng dày vò ta,

Hắn mới có thể thuận nước đẩy thuyền, làm như không biết.

Chỉ khi ấy,

Mọi sự mới thật sự trở nên hợp lý.

Sau khi Úc Xuyên nắm được nhược điểm của Giang Hiến,

Chàng không chậm trễ lấy một khắc, lập tức mang theo ta nhập cung, diện thánh.

Đến khi ta trở về Giang phủ, thì đêm đã khuya.

Lúc ấy, Giang Hiến thần sắc vui vẻ lạ thường,

Tựa như vừa hoàn thành một đại sự, còn đang đắm chìm trong men chiến thắng.

“Nhược Nhược, ta muốn thành thân với muội.”

Giang Hiến vừa gặp ta, chẳng buồn hỏi vì sao ta về muộn,

Mà trực tiếp nói ra ý muốn thành hôn.

Ta nhìn hắn, mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu:

“Được thôi.”

“Ngày mồng năm tháng tới là ngày đại cát, khi ấy ta sẽ đích thân tới rước muội.”

“Chúng ta cùng ra biên ải, cũng là để báo tin vui này cho bằng hữu cũ của phụ thân và huynh trưởng muội.”

Giang Hiến hăng hái nói, trong mắt ánh lên hào quang đầy hào hứng.

Ta lại khẽ gật đầu.

Xem ra, Giang Hiến định nhân ngày thành thân để làm chuyện gì đó.

Nhưng thế cũng tốt.

Ngược lại, lại hợp ý ta.

Khi Úc Xuyên biết ta muốn thành thân với Giang Hiến,

Chàng có chút do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn nén lại, không nói một lời.

Thiên mạc lại dậy sóng vì quyết định của ta.

【Nhược Nhược, sao ngươi lại gả cho Giang Hiến? Rõ ràng đã biết hắn là phản tặc rồi cơ mà!】

【Aaa! Sốt ruột chết ta rồi! Úc Xuyên, ngươi mau ôm nàng, hôn nàng, rồi hét lên: “Quả đắng cũng là quả!”】

【Ta thật muốn xuyên vào trong đó, giúp chàng đi cướp dâu luôn cho rồi!】

【Trời ơi, bảo bối của ta ơi, sao ngươi lại gả cho tên khốn Giang Hiến kia, rõ ràng ngươi đã biết chân tướng!】

【Nhưng ta tin Nhược Nhược, nàng nhất định có lý do riêng. Cứ chờ xem đã!】

Ta lặng lẽ nhìn chàng.

“Úc công tử, nếu hôm ấy chàng dám đến cướp ta đi…”

Úc Xuyên khẽ giật mình, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc,

Rồi một niềm vui rón rén, dè dặt, chậm rãi lan ra nơi khoé mắt.

Chàng hơi kích động, hỏi:

“Thật sao? Nàng… thật sự đồng ý ư?”

Ta kiên quyết gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.

7.

Sau khi đáp ứng Giang Hiến hôm ấy, ta trở về Định Viễn hầu phủ, chuẩn bị xuất giá.

Thời gian trôi qua mau chóng, nháy mắt đã tới mồng năm tháng sau.

Giang Hiến dẫn theo đội ngũ đón dâu rầm rộ, cờ xí rợp trời, trống chiêng vang dội, tiến thẳng tới Du phủ.

Theo lộ tuyến hắn sắp đặt từ trước,

Hoa kiệu rước dâu vòng quanh nội thành rồi mới chậm rãi đi ra ngoài thành.

Ta biết rõ,

Giang Hiến đã giấu toàn bộ số binh khí kia trong… sính lễ và của hồi môn của ta.

Hắn toan lợi dụng dịp hôn lễ này, đem toàn bộ số đó vận chuyển tới Nam Hòa quốc.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến hắn khăng khăng muốn cử hành hôn lễ nơi biên ải.

Chỉ như vậy, hắn mới thuận tiện đem theo bản đồ bố phòng của Đại Chu cùng những vật tư trọng yếu vượt biên.

Lúc này, ta đang ngồi trong hoa kiệu, lòng trào lên một cảm giác bất an khó tả.

Úc Xuyên, chàng… nhất định sẽ đến, phải không?

Ta siết chặt ống son môi có tẩm độc trong tay.

Nếu chàng không đến,

Vậy ta sẽ cùng Giang Hiến đồng quy vu tận.

Ngay khoảnh khắc hoa kiệu chuẩn bị vượt qua cổng thành,

Một tràng tiếng vó ngựa đều tăm tắp, vang dội kéo đến từ xa.

Ta khẽ vén rèm kiệu, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Úc Xuyên vận hỉ phục tân lang, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn,

Dẫn theo một đội quân dũng mãnh, khí thế ngất trời mà xông thẳng tới.

“Giang tướng quân, xin dừng bước.”

Thanh âm của Úc Xuyên vang vọng, dứt khoát và vững vàng giữa không trung.

Giang Hiến mặc hỷ bào đỏ chói, cưỡi ngựa cao đầu, phong thần tuấn lãng,

Đang đắc ý hưởng thụ tiếng chúc mừng của dân chúng bốn phía.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Úc Xuyên – cũng khoác hỷ phục – xuất hiện trước mắt,

Nét cười rạng rỡ kia lập tức bị u ám che phủ.

“Ngày ta thành thân, Úc công tử lại ngang nhiên chặn đường giữa phố, chẳng hay có dụng ý gì?”

Giọng Giang Hiến mang theo vài phần không vui và cảnh giác.

“Ta tới… cướp dâu.”

Úc Xuyên không chút e ngại, nhìn thẳng vào hắn, quả quyết thốt ra.

Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Giang Hiến lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hắn nghiến chặt răng, cố nén lửa giận.

“Úc công tử, chớ nên hồ đồ! Hôm nay là ngày đại hỷ của ta cùng Nhược Nhược, ngươi chớ làm loạn lề nghi quốc pháp!”