Vừa hô xong, ta chống tay trên mép tường, nhảy thẳng xuống dưới—
Nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến lại chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là một cái ôm lạnh như gió sớm nhưng vô cùng vững chãi, mang theo mùi hương thanh lãnh đặc trưng.
Cú nhảy quá mạnh khiến cả ta lẫn Phó Chẩm Khê ngã nhào xuống đất, nhưng hắn lại ôm chặt lấy ta vào lòng, hoàn toàn che chắn, đến một sợi tóc ta cũng chẳng bị tổn thương.
Ta chống người dậy, liền thấy Phó Chẩm Khê nhíu mày, ánh mắt đầy bất mãn:
“Nguy hiểm thế này, ngươi…”
Không đợi hắn nói hết, ta đưa tay ôm lấy mặt hắn, mạnh bạo hôn xuống.
Đừng nói nữa. Hôn đi, huynh ơi.
18
Toàn thân Phó Chẩm Khê như hóa đá, cứng đơ một cách đáng thương… duy chỉ có đôi môi ấy, mềm mại đến khó tin.
Từ kiếp này đến kiếp trước, ta chưa từng hôn ai bao giờ.
Lần đầu đời vụng về, chạm chạm đụng đụng, rối tinh rối mù — nhưng ta vẫn hôn đến mê mẩn.
Đây là Phó Chẩm Khê mà! Mỹ nhân lạnh lùng vừa đẹp vừa thơm của ta!
Hắn… thật sự khiến người ta muốn hôn đến chết đi sống lại.
Phó Chẩm Khê hình như hoàn toàn ngớ người, ngồi yên để ta hôn một hồi lâu không phản ứng.
Đến khi ta buông hắn ra, mới phát hiện dưới lớp da trắng như sứ kia, đã ửng lên một tầng hồng kiều diễm.
“Dương Doanh… ngươi sao có thể…”
Phó Chẩm Khê vừa mở miệng định trách mắng, ta liền không nói không rằng, cúi xuống hôn tiếp.
Một lần thì lạ, hai lần thành quen.
Lần này, động tác của ta đã thành thạo hơn hẳn.
Từ dáng vẻ cứng đờ ban đầu, Phó Chẩm Khê dần dần ngồi thẳng dậy.
Rồi chẳng biết từ lúc nào, hắn đã một tay ôm lấy eo ta, tay còn lại giữ sau gáy, trực tiếp xoay chuyển thế cờ, hoàn toàn chiếm thế chủ động.
“Khoan… đau…”
Ta khẽ đẩy hắn một cái, lúc này hắn mới chịu buông tha đôi môi tơi tả của ta, thở hổn hển nhìn ta.
“Dương Doanh… tại sao ngươi cứ nhất định phải trêu chọc ta?”
Giọng hắn khàn đặc, mang theo oán giận, bực bội, và… một chút ấm ức khó giấu.
Ta “chụt” một tiếng hôn lên má hắn, nghiêm túc đáp:
“Ngay từ ngày đầu ta đã nói rõ rồi — ta, Dương Doanh, tâm ái chàng Phó Chẩm Khê. Ta muốn nắm tay chàng, ôm chàng, hôn chàng.”
Nghĩ đến việc “hôn chàng” giờ đã làm được, ta liền nghiêm túc bổ sung một câu:
“Giờ còn muốn… ngủ với chàng.”
Con ngươi Phó Chẩm Khê co rút dữ dội, cả người như con tôm bị luộc chín, đỏ đến tận vành tai.
Bàn tay đang đặt ở eo ta dường như cũng nóng đến muốn bốc khói.
Ta nhìn hắn, khẽ liếm môi, tỏ vẻ rất đói.
Phó Chẩm Khê lúng túng nghiêng đầu né ánh mắt ta, giọng khàn đặc:
“Nếu đã nói thích ta, vậy tại sao còn nuôi người đó bên cạnh?”
Phó Chẩm Khê rốt cuộc vẫn hỏi ra điều đè nén trong lòng.
Ta lập tức giơ bốn ngón tay lên trời, vẻ mặt thành khẩn:
“Ta, Dương Doanh, thề trước trời đất, chuyện cái tên thật sự chỉ là hiểu lầm! Ta luôn coi Thẩm Hi như em trai mà thôi, sau này còn định tìm vợ cho nó nữa cơ!”
“Từ đầu đến cuối, người ta thích—chỉ có một, chính là vị Phó đại nhân đẹp trai nhất, tuyệt nhất, đỉnh nhất trên đời này thôi!”
Khóe môi Phó Chẩm Khê khẽ nhếch lên một chút, suýt nữa đã cười ra tiếng, nhưng rất nhanh lại nén xuống, hừ nhẹ một tiếng:
“Chuyên giỏi nói hươu nói vượn.”
Chỉ một nụ cười thoáng qua như thế, cũng đủ khiến hồn ta suýt bị hắn câu đi mất.
Tim rung thì phải hành động!
Ta vẫn trong tư thế ngồi vắt ngang người trên người hắn, nhẹ nhàng dịch sát lại, tay vòng qua cổ, ghé sát tai hắn thì thầm:
“Thế nên… Phó đại nhân, ngủ cùng ta nhé?”
“Dương Doanh!”
Phó Chẩm Khê ngoài miệng quát to, nhưng rõ ràng không chỉ có mỗi… miệng là cứng.
19
Ta thừa nhận — ta là một con bé háu ăn.
Mà Phó Chẩm Khê lại quá mức mê người, đến mức ta đã nếm thử rồi thì không sao dừng lại nổi.
Ta ăn liền mấy bận.
Đêm đó, ta không về phủ, ngủ lại phòng hắn luôn.
Hắn dùng dây lụa buộc tóc của ta, nhẹ nhàng trói cổ tay ta vào thành giường, giọng khàn khàn mê hoặc:
“Dương Doanh, gọi phu quân.”
Đôi môi của Phó Chẩm Khê rơi xuống sau vành tai ta, nóng đến mức khiến ta khẽ rụt người lại, vội vàng mở miệng:
“Phu quân…”
Phó Chẩm Khê khẽ bật cười, trong mắt hắn tràn ngập thứ tình ý đậm đặc như mật đường:
“Phu quân ở đây.”
Sáng hôm sau, lúc bị Phó Chẩm Khê gọi dậy, ta thực sự là một vạn phần không cam tâm.
Hắn hôn lên ấn đường ta, giọng nói dịu dàng như nước ấm:
“Để ta xin nghỉ giùm nàng một hôm, nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
“Đừng, ta dậy được.”
Dù rã rời tứ chi, ta vẫn cắn răng ngồi dậy.
Để mặc Phó Chẩm Khê giúp ta mặc y phục chỉnh tề, rồi lê đôi chân mềm nhũn của mình bước lên kiệu phủ Phó mà như ra pháp trường.
Phó Chẩm Khê lo kiệu xóc, liền kéo ta vào lòng, để ta ngồi trên đùi hắn, khẽ thở dài:
“Cần gì phải cố như thế?”
Ta nằm trong lòng hắn, ngáp đến muốn rơi nước mắt, chẳng buồn mở miệng đáp lại.
Không phải vì ham việc, mà là… ai nói nữ tử không bằng nam?
Cùng là “ba trăm hiệp chiến đấu”, sao Phó Chẩm Khê thì tinh thần phơi phới, còn ta lại như quân tàn bại trận thế này?
Con gái lớn bọn ta, phải ngẩng cao đầu mà sống chứ!
Mang theo khí thế “phụ nữ không thua ai”, ta tựa vào cột trong đại điện… và ngủ gục chỉ sau nửa canh giờ.
Không thể trách ta, thật sự là triều nghị quá ru ngủ.
Ta đang ngủ rất ngon, cho đến khi một tiếng nói già nua, the thé, khó ưa như ruồi bâu vang lên khắp đại điện:
“Bệ hạ, Dương Như Ngọc thân là nam phi, tranh sủng đố kỵ, hành vi lỗ mãng, hoàn toàn không có phẩm hạnh hậu phi, thật không xứng với vị trí quý phi!”