Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay luôn thật thà, chất phác của tôi bỗng trở nên rất kỳ lạ.

Mỗi ngày anh ấy dành một tiếng để chải chuốt, hai tiếng để tập gym, ba tiếng để mang cơm cho tôi.

Và trong lúc ấy, luôn cảnh giác quan sát từng người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua.

Tôi không hiểu anh ấy bị làm sao, cho đến khi vô tình đọc được nhật ký của anh.

“Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới, đây là vô tình hay có ý? Nghĩ mãi không ra, cũng không dám hỏi… Tôi sắp phát điên rồi…”

“Cô ấy lại thả tim cho bài viết của cậu thực tập sinh kia, cô ấy định dồn tôi vào đường cùng à? Đều tại cái tên không biết giữ giới hạn đó…”

“Người trong gương đang già đi, đang mục rữa, đang xấu xí… Không được, tôi phải khiến vẻ ngoài của mình hoàn hảo hơn nữa, như thế mới không bị cô ấy vứt bỏ.”

“Thật vô vọng, thật tuyệt vọng… Tôi lớn hơn cô ấy năm tuổi, tôi không còn trẻ nữa… Tuổi già sắc tàn, sắc tàn thì tình phai, đây chính là kết cục của tôi…”

1

Tôi và Ứng Lâm kết hôn đã sáu năm, chưa từng cãi nhau một lần.

Trong mắt tất cả mọi người, anh ấy là người có ngoại hình điển trai, sự nghiệp thành công, đối xử với tôi nhẹ nhàng, bao dung và lễ độ. Là hình mẫu lý tưởng cho danh hiệu “người chồng hoàn hảo”.

Nhưng chỉ có tôi biết, bên trong cái vẻ hoàn hảo ấy là cảm giác ngột ngạt như thế nào.

Buổi trưa lúc nghỉ giải lao, một đồng nghiệp đứng tựa vào quầy bar trong phòng trà, hào hứng kể lại chuyện tối qua về muộn.

Cô ấy nói chồng giận ra mặt, bản thân đã phải vất vả dỗ dành thế nào, cuối cùng còn bị cấm mặc váy ngắn.

Nói đến đây, cô ấy bất ngờ quay sang tôi, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích: “Hứa Tê Tê, giám đốc Ứng ở thương trường thì nghiêm túc là vậy, chứ về nhà chắc cũng là cái bình giấm to đùng nhỉ?”

Tôi khẽ cúi đầu cười, không trả lời. Nhưng trong lòng lại thấy nhói lên một chút đắng chát.

Thực tế thì ngược lại hoàn toàn.

Sáu năm qua, Ứng Lâm thật thà, cứng nhắc như thể một người máy được lập trình sẵn.

Chưa từng ghen tuông, chưa từng hỏi tôi qua lại với ai, không quan tâm tôi về nhà lúc mấy giờ, cũng chẳng bao giờ động vào điện thoại của tôi.

Đồng nghiệp thường nói, yêu thì phải đi kèm với chiếm hữu, không có lòng chiếm hữu thì không gọi là yêu.

Vậy nên… có lẽ Ứng Lâm chưa từng yêu tôi?

Hay trong cuộc hôn nhân này, chỉ có mình tôi là người thực sự đắm chìm?

Ngón tay tôi vô thức siết chặt. Lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng vì chiếc ly thủy tinh.

Trong ly là nước đường đỏ mà Ứng Lâm đã pha cho tôi trước khi ra khỏi nhà sáng nay.

Anh lặng lẽ đặt nó vào túi xách của tôi, rồi xoay người bước vào phòng thay đồ.

Dạo gần đây, anh có vẻ đặc biệt để ý đến ngoại hình, thậm chí còn bắt đầu dùng nước hoa – loại mà trước kia anh ghét nhất.

Chợt nghĩ đến điều đó, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an không tên.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở camera giám sát trong nhà.

Trên màn hình, Ứng Lâm đang tập gym ngay trước ống kính.

Anh cởi trần, yết hầu khẽ động. Các đường cơ bắp hoàn hảo lấp lánh dưới ánh nắng, mồ hôi rịn ra giữa khe bụng gợi cảm, lấp lánh như sóng nước khi anh dùng lực.

Chiếc quần thể thao cạp thấp lỏng lẻo, lơ lửng trên hông, mỗi khi anh vận động mạnh lại trượt xuống một chút, rồi lại được anh thản nhiên kéo lên.

Từng động tác đều gợi cảm một cách nguy hiểm, như một lời mời gọi khiến người ta không thể dời mắt.

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, ngón tay lơ lửng trên nút phóng to khung hình. Do dự trong giây lát, rồi cũng ấn vào.

Thế nhưng ngay giây sau đó…

Màn hình đột ngột chuyển cảnh – cuộc gọi video từ sếp bất ngờ bật lên.

Mọi hình ảnh mơ mộng trong đầu tôi lập tức vỡ tan như bong bóng.

Tôi nhắm mắt thật chặt, ngón tay bấu vào bàn, suýt chút nữa đã bóp vỡ con chuột máy tính.

2

Cuộc gọi từ sếp là để thông báo việc tụ họp ăn tối.

Tôi cứ mãi nghĩ về người đàn ông ở nhà, theo thói quen đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út — nhưng lần này lại sờ vào khoảng không.

Sững người mất vài giây, tôi mới nhớ ra chuyện tối hôm kia cãi nhau với Ứng Lâm.

Lúc đó sợ làm anh bị thương, tôi đã tháo nhẫn cưới đặt lên tủ đầu giường, kết quả là hai ngày nay đều quên không đeo lại.

Mấy đồng nghiệp quanh tôi vừa nhận được tin nhắn từ sếp đã vội vàng báo về nhà.

Tôi chần chừ một lúc, rồi cũng ra hành lang gọi cho Ứng Lâm.

Anh ấy bắt máy ngay lập tức như thường lệ, giọng trầm khàn, mang theo chút gợi cảm quyến rũ: “Tê Tê.”

Mặt tôi bất giác nóng bừng: “Ứng Lâm, tối nay em đi ăn với đồng nghiệp, có thể sẽ về hơi muộn.”

Vừa dứt lời, bên kia điện thoại bỗng trở nên im phăng phắc. Ứng Lâm không đáp, thậm chí cả tiếng thở cũng như bị nén lại.

Tôi nhận ra có gì đó không ổn, khẽ gọi anh: “Ứng Lâm?”

“…Anh đang nghe đây.” Anh hoàn hồn, giọng như bị giấy nhám cào qua, âm cuối run rẩy khó nhận ra: “Em… nhất định phải đi à?”

Tôi vừa định đáp “ừ”, thì đã bị anh run rẩy cắt lời:

“Vậy… em có về không? Tê Tê, em… còn định về nhà không?”

Tôi ngẩn người rồi gật đầu theo phản xạ: “Tất nhiên là về rồi.”

“Thật… thật sao?!”

Anh đột nhiên lớn tiếng, rồi lại lập tức im bặt, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thở hỗn loạn.

“Không, anh… anh chỉ muốn nói, là anh sẽ đợi em về. Em muốn về lúc nào cũng được, chỉ cần còn quay lại là được… Anh sẽ luôn ở nhà đợi em…”

Nghe giọng anh lạ lạ, tôi liền dặn thêm một câu: “Nhớ để đèn cho em.”

Lần này anh không chần chừ, giống như sợ tôi đổi ý, lập tức đáp lời: “Được.”

3

Sếp của bọn tôi nổi tiếng là người keo kiệt đến đáng sợ. Tiệc tụ họp phòng ban bị kéo đến một quán nhậu lụp xụp chật chội.

Đợi đến lúc tàn tiệc, cổ, bắp chân, cổ tay của tôi đều bị muỗi đốt nổi đầy mẩn đỏ ngứa rát.

Dù trong người khó chịu, tôi vẫn lần lượt đưa mấy đồng nghiệp say khướt về tận nhà.

Đến lúc đẩy được cửa bước vào nhà thì đã mười giờ đêm. Ngoài trời lất phất mưa, đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên, chiếu vào phòng khách trống hoác — Ứng Lâm lại không có ở nhà.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, định gọi cho anh thì bất ngờ nghe tiếng cửa sau lưng bị đẩy ra.

Ứng Lâm toàn thân ướt sũng đứng đó.

Từng giọt nước men theo mái tóc rối bết rơi xuống, đọng lại thành một vệt ướt nhỏ trên sàn nhà. Chiếc sơ mi trắng anh thường mặc giờ dính sát vào người, hiện rõ vóc dáng săn chắc,

nhưng áo vest và cà vạt thì không biết đã biến mất từ khi nào.

Anh lúc này chẳng còn vẻ điềm đạm, sang trọng thường ngày, trông chẳng khác nào một con chó hoang ướt sũng bị vứt bỏ, vừa tơi tả vừa đáng thương.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng là anh lên tiếng trước, giọng bình tĩnh đến mức bất thường: “Về rồi à?”

Tôi gật đầu, vội kéo anh vào nhà: “Anh đi đâu vậy? Sao lại ướt như thế này? Mau vào đi…”

Ứng Lâm bước vào như một cái máy. Ánh mắt lướt qua từng tấc gương mặt tôi — lông mày, mũi, môi. Cuối cùng dừng lại ở cổ tôi.

Rồi… anh bỗng nhiên cứng đờ.

Tôi ngửi thấy trên người anh có mùi dầu mỡ quen thuộc, rất giống mùi ở quán nhậu tối nay.

“Ứng Lâm, anh đến đón em à? Xin lỗi nha, chắc anh không tìm được em vì em đã—”

“Anh không muốn biết!”

Anh đột ngột cắt ngang, giọng gay gắt, sắc bén, hoảng loạn tránh ánh mắt tôi: “Ý anh là… anh không có đi đón em, anh chỉ… chỉ ra ngoài đi dạo thôi.”

Tôi ngượng ngùng liếm môi: “Vậy à, được rồi… Ứng Lâm, tối nay em—”

Lông mi anh run lên dữ dội: “Đủ rồi, anh… anh mệt rồi! Anh muốn đi tắm, đi tắm đây…”

Nói xong liền hấp tấp chạy vào phòng tắm, cứ như đang trốn chạy khỏi điều gì đó, bóng lưng vừa chật vật vừa hoảng hốt.

Đọc tiếp