- Trang chủ
- Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu
- Chương 3
Chương 3
Truyện: Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu
Tác giả: Tố Lưu Hồi Xuyên
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85: Hoàn
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Lâm Yến đứng yên, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Lâm Yến.”
Hoàng Dĩnh ôn hòa nói: “Mời ngồi, cậu có muốn uống nước không?”
Lâm Yến: “Cảm ơn, không cần.”
Lâm Yến đến trước thả rương hành lý, đặt cùng chỗ với những người khác ở một góc phòng khách.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mới có thể bắt đầu phân phòng, hiện tại bọn họ còn cần chờ đợi một vị khách mời cuối cùng đến.
Trên tay anh xách theo túi đen lại trở thành thứ kéo chân sau, Lâm Yến vốn tính toán đặt ở trên rương hành lý, lại nghe thấy Tề Văn mở miệng: “Lâm lão sư cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Yến lời ít mà ý nhiều: “Lễ vật.”
Tề Văn ánh mắt sáng lên: “Là tặng cho tôi…… Chúng tôi sao?”
Lâm Yến mới phát hiện lời cậu ta nói hơi kỳ quái.
Vốn dĩ cậu không muốn vậy, nhưng cậu thấy Tề Văn chờ mong mà nhìn mình, dường như rất muốn.
Lời Dương Thụ nói ở vang lên bên tai: Tiền tổng bảo cậu chăm sóc Tề Văn.
Lâm Yến: “Cho cậu.”
Hai quyển sách mà thôi, muốn thì cho cậu ta, vậy cũng coi như là từng chăm sóc.
Ba người còn lại ghé mắt, nhưng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi đối diện nở nụ cười gian giống như hiểu rõ.
Sau khi hỏi ra công ty của Tề Văn, lại nhìn Lâm Yến ở đây, bọn họ còn có cái gì không rõ?
Cho nên cũng không có ý muốn tranh với Tề Văn.
Sau khi Tề Văn nhận được “Lễ vật”, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể mở ra sao?”
Lâm Yến: “Có thể.”
Tề Văn nghĩ thầm Lâm Yến thật là có tâm, một bên mở túi ra.
Vô số đôi mắt thấy nhìn thấy bộ dạng thật của lễ vật.
《 Sổ tay biến bạn thành người có EQ cao 》, 《 người EQ cao ăn nói như vậy 》.
Tất cả yên lặng như tờ.
Một lát sau, ba người khác đồng thời ho khan cầm ly nước, giống như đột nhiên đều vô cùng khát nước.
Tề Văn mỉm cười cất sách đi, lệ rơi đầy mặt mà nghĩ: Vì sao, cậu cũng đâu phải là người không được dạy dỗ.
Làn đạn cũng đình trệ vài giây, một lúc sau mới sinh động lên một lần nữa.
【 Vốn dĩ tôi còn bởi vì Lâm Yến không đem lễ vật để tôi mắng cậu ta vài câu, nhưng mà…… hóa ra đó chính là thiện ý lớn nhất của cậu ta, là tôi trách lầm cậu ta. 】
【 Tuy rằng vậy, nhưng hình như là do Tề Văn chủ động muốn. 】
【 Cậu muốn, cho nên tôi cho cậu, cắn CP được rồi ( đầu chó】;
Ngay lúc này, trên tường trắng xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Là một tấm ảnh tự sướиɠ, người đàn ông dựa vào nhánh cây, ánh sáng loang lổ chiếu lên người.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo tùy ý rộng mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
Cặp mắt đào hoa hàm chứa ba phần ý cười, ánh mặt trời dừng ở khóe mắt đuôi lông mày anh, hiện ra vài phần hương vị phong lưu đa tình.
Mọi người im lặng.
Trong phòng bỗng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Gương mặt của chủ nhân video không ai ở đây là không quen thuộc.
Lục Tẫn, hoàn toàn xứng đáng với cái danh đỉnh lưu, trời sinh đã bị ông trời đuổi đến con đường ăn cơm diễn viên.
Thời thiếu niên anh đã nhận được giải ảnh đế, sau đó giải thưởng cầm đến mức mỏi tay, cống hiến vô số những cảnh nhớ mãi không quên.
Còn có lời đồn rằng gia thế của anh không đơn giản, có quan hệ với vô số những người có quyền lực trong vòng, nhưng lại không thể tìm thấy chứng cứ.
Nhưng chính bởi vì đều quen biết nên mọi người mới có chút ngây ngốc.
Người còn chưa tới sao đã bắt đầu phát những video VCR chúc phúc?
Không có ai dám đoán Lục Tẫn chính là vị khách mời thần bí cuối cùng.
Bao gồm cả làn đạn cũng chỉ suy đoán, khách quý nơi này, có ai có thể làm Lục Tẫn tự quay cái video chúc phúc cơ chứ.
Lâm Yến nhìn gương mặt quen thuộc này, môi hơi nhấp.
Lấy hiểu biết nông cạn của cậu đối với Lục Tẫn trong suốt ba năm qua thì người này làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.
Chẳng sợ nói anh muốn tới tham gia……
Ý tưởng này còn chưa thành hình thì giây tiếp theo Lục Tẫn đã mở miệng.
“Chào mọi người, tôi là Lục Tẫn.”
Đôi mắt Lục Tẫn xoay một cái: “Tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng mà trước đó, tôi muốn người có duyên với tôi sẽ tiến tới một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn. Tôi ở chỗ này chờ em, hy vọng em có thể tìm được tôi.”
Video kết thúc.
Lâm Yến: “?”
Bốn người khác: “!!”
Đạo diễn bình luận đầu tiên, khó nén được hưng phấn: “Đúng vậy, không sai, vị khách mời thần bí cuối cùng của chúng ta chính là Lục Tẫn - Lục lão sư!”
Giọng nói của ông quanh quẩn thật lâu trong phòng khách.
Mà vốn dĩ vào thời điểm Lục Tẫn xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có mình fans của Lục Tẫn nhìn thôi cũng đã đứng hình.
Khi video chiếu xong, mọi người càng trực tiếp chết máy.
Chờ đến lúc khôi phục lại, làn đạn điên cuồng chạy, dường như không thể nhìn thấy rõ chữ.