- Trang chủ
- Thất Lễ, Tôi Không Diễn Nữa
- Chương 9
Chương 9
Truyện: Thất Lễ, Tôi Không Diễn Nữa
Tác giả: Nhất sinh nhất thế
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
“Có chuyện gì?”
“Vũ Thanh, anh…”
Chu Dịch ấp úng, mãi cũng chẳng nói trọn vẹn một câu.
Lúc này, sảnh chờ sân bay vang lên thông báo chuyến bay của tôi, nhắc nhở đã đến giờ lên máy bay.
Chu Dịch bên kia cũng nghe thấy, giọng lập tức cuống quýt:
“Vũ Thanh, em định đi đâu? Vũ Thanh…”
Điện thoại đã bị tôi dứt khoát cúp máy, tâm trạng chẳng hề dao động chút nào.
Một năm sống ở nước ngoài nhẹ nhàng, thoải mái, công việc cũng vô cùng thuận lợi.
Lần này trở về, studio của tôi đã có thể mở rộng quy mô.
So với sự hanh thông nơi tôi, thì trong nước, chỗ của Chu Dịch có thể nói là gà bay chó sủa, loạn thành một mớ.
Dự án thất bại đúng như dự đoán. Ban đầu chỉ là không đạt được hiệu quả như kỳ vọng, kết quả là gã đàn anh đại học kia của Hứa Dao lại trực tiếp ôm tiền bỏ trốn.
Buồn cười hơn nữa, khoản vay trước đó hắn ta vay ngân hàng, người ký bảo lãnh lại chính là Hứa Dao.
Vì không có khả năng trả nợ, Hứa Dao định đánh cắp thông tin công ty đem bán, bị bắt ngay tại trận, kết quả là được “tặng” cho một đôi vòng bạc.
Khi dự án tuyên bố thất bại, bản hợp đồng ban đầu lập tức có hiệu lực.
Chu Dịch phải dùng toàn bộ tài sản cá nhân để bù vào khoản thua lỗ này, đồng nghĩa với việc anh ta chính thức tuyên bố phá sản.
Tất nhiên, những tin tức này là do Cố Nguyên Minh thân tình cung cấp.
Một nửa cổ phần của Chu Dịch đã rơi vào tay anh ta, lần này anh ta coi như được mùa bội thu.
Sau khi tôi xuống máy bay, liền nhận được thiệp cưới từ Cố Nguyên Minh. Tôi nghĩ, năm nay hẳn là năm đại cát của anh ta.
…
Vừa bước vào văn phòng mới chuyển đến, tôi liền bị pháo giấy, dây ruy băng phủ kín đầu.
“Chào mừng Mạnh tỷ trở về nhà!”
Tôi vừa cười vừa phủi mấy sợi ruy băng, được mọi người vây quanh đi vào trong.
Nơi đây đã được trang hoàng mới mẻ, đầy sức sống.
“Xin chào, đồ ăn ngoài của chị đây.”
Lễ tân mới nhận lấy đơn đặt — là rượu và nước giải khát.
Ở một góc khác, Chu Dịch vô tình ngẩng đầu, liền bắt gặp hình ảnh Mạnh Vũ Thanh đang được mọi người vây quanh ở trung tâm.
Trên gương mặt cô thoáng một nụ cười nhạt, dù chỉ mặc bộ đồ công sở bình thường, vẫn không thể che lấp được khí chất rực rỡ.
Y hệt như năm xưa, cũng trong bộ đồng phục rộng thùng thình ấy, cô vẫn luôn là người nổi bật nhất giữa đám đông.
Dường như anh ta đã quên mất, năm đó bản thân đã phải nỗ lực biết bao để có thể đuổi kịp, chỉ để được sánh vai cùng cô.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, cô vẫn chói sáng đến thế, còn chính mình thì…
Trong ánh nhìn khó hiểu của cô lễ tân, Chu Dịch lặng lẽ rời đi.
Khóe mắt như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng còn nữa.
Tôi cũng không để tâm, chỉ nhìn nụ cười trên gương mặt mọi người trong studio, tất cả đều tràn đầy sức sống, phồn vinh.
Không hối tiếc quá khứ, cũng chẳng sợ hãi tương lai.
(HOÀN)