- Trang chủ
- Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
- Chương 48: C17.3
Chương 48: C17.3
Truyện: Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: C1.1
- Chương 2: c1.2
- Chương 3: c1.3
- Chương 4: C2.1
- Chương 5: C2.2
- Chương 6: C3.1
- Chương 7: C3.2
- Chương 8: C3.3
- Chương 9: C4.1
- Chương 10: C4.2
- Chương 11: C4.3
- Chương 12: C5.1
- Chương 13: C5.2
- Chương 14: C6.1
- Chương 15: C6.2
- Chương 16: C6.3
- Chương 17: C6.4
- Chương 18: C7.1
- Chương 19: C7.2
- Chương 20: C7.3
- Chương 21: C8.1
- Chương 22: C8.2
- Chương 23: C9.1
- Chương 24: C9.2
- Chương 25: C10.1
- Chương 26: C10.2
- Chương 27: C11.1
- Chương 28: C11.2
- Chương 29: C12.1
- Chương 30: C12.2
- Chương 31: C13.1
- Chương 32: C13.2
- Chương 33: C14.1
- Chương 34: C14.2
- Chương 35: C14.3
- Chương 36: C14.4
- Chương 37: C14.5
- Chương 38: C14.6
- Chương 39: C15.1
- Chương 40: C15.2
- Chương 41: C15.3
- Chương 42: C15.4
- Chương 43: C15.5
- Chương 44: C16.1
- Chương 45: C16.2
- Chương 46: C17.1
- Chương 47: C17.2
- Chương 48: C17.3
- Chương 49: C17.4
- Chương 50: C17.5
- Chương 51: C18.1
- Chương 52: C18.2
- Chương 53: C18.3
- Chương 54: C18.4
- Chương 55: C18.5
- Chương 56: C19.1
- Chương 57: C19.2
- Chương 58: C19.3
- Chương 59: C19.4
- Chương 60: C19.5
- Chương 61: C19.6
- Chương 62: C20.1
- Chương 63: C20.2
- Chương 64: C20.3
- Chương 65: C20.4
- Chương 66: C20.5
- Chương 67: C21.1
- Chương 68: C21.2
- Chương 69: C21.3
- Chương 70: C21.4
- Chương 71: C21.5
- Chương 72: C22.1
- Chương 73: C22.2
- Chương 74: C23.1
- Chương 75: C23.2
- Chương 76: C23.3
- Chương 77: C24.1
- Chương 78: C24.2
- Chương 79: C24.3
- Chương 80: C25.1
- Chương 81: C25.2
- Chương 82: C26.1
- Chương 83: C26.2
- Chương 84: C27.1
- Chương 85: C27.2
- Chương 86: C28.1
- Chương 87: C28.2
- Chương 88: C29.1
- Chương 89: C29.2
- Chương 90: C30.1
- Chương 91: C30.2
- Chương 92: C31.1
- Chương 93: C31.2
- Chương 94: C32.1
- Chương 95: C32.2
- Chương 96: C33.1
- Chương 97: C33.2
- Chương 98: C33.3
- Chương 99: C33.4 (Hết)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Triệu Khải Thư tăng tốc độ thẩm vấn: “Tiểu Khương Từ nói hôm đó có người đẩy cô bé từ phía sau. Chúng tôi có lời khai của Quý Lai Phượng — cô ấy tận mắt thấy có một người phụ nữ đẩy Khương Từ từ phía sau. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng bà Lưu — người cùng nhóm lên núi hái hạt dẻ hôm đó — cũng xác nhận, cô và Khương Từ đã tách đoàn đi riêng. Nghi phạm lớn nhất chính là cô.”
Ông ta đặt xấp tiền mặt hai nghìn đồng trước mặt Khương Hồng Vũ, bật đèn pin soi từng tờ một cho cô ta thấy rõ.
“Số tiền này là khoản hối lộ của những người muốn Mai Bảo Anh sắp xếp công việc cho họ. Người hối lộ đã dùng bút ký hiệu đặc biệt đánh dấu một chấm nhỏ ở góc dưới bên trái của tờ tiền, mắt thường không thấy, nhưng soi đèn thì lộ rõ. Mai Bảo Anh đưa cho cô hai nghìn đồng là để cô làm gì? Nếu cô không muốn khai, thì tự mình gánh lấy toàn bộ tội danh đi.”
Ông nói tiếp: “Cô có biết tội này phải ngồi tù bao nhiêu năm không?”
Triệu Khải Thư không có một chút thương xót nào với người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, độc ác này, chỉ thấy tiếc cho Tôn Trường Thuận.
“Nếu cô không nói, chồng cô cũng sẽ bị liên lụy. Chúng tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ anh ta cùng cô câu kết, nhận một khoản tiền lớn để mưu hại cháu gái ruột của mình. Thật tội cho hai đứa con các người, cha mẹ đều phải vào tù…”
“Không, chuyện này thật sự không liên quan gì đến Tôn Trường Thuận.” Hàng phòng tuyến trong lòng Khương Hồng Vũ hoàn toàn sụp đổ: “Tôi… tôi khai. Số tiền đó là do Mai Bảo Anh đưa cho tôi. Bà ta nói tôi là cô ruột của Khương Từ, tôi ra tay thì không ai nghi ngờ, mọi người sẽ chỉ nghĩ đó là một tai nạn.”
“Mai Bảo Anh làm vậy để làm gì? Bà ta với Khương Từ không thù không oán, động cơ không rõ ràng.” Triệu Khải Thư truy hỏi.
“Sao lại không có thù? Các người xem thường Mai Bảo Anh quá rồi. Bà ta sớm đã nhìn ra đứa con ghẻ què quặt kia của bà ta thích mẹ của Tiểu Khương Từ — Lâm Uyển. Bà ta nói chỉ cần Tiểu Khương Từ chết, thì Lâm Uyển chắc chắn sẽ lên cơn tim mà c.h.ế.t theo. Nếu Lâm Uyển chết, thì Thôi Bình Châu cũng không sống nổi. Mà tên tàn phế đáng ghét Thôi Bình Châu c.h.ế.t rồi, thì con trai út của bà ta sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nữa.”
Khương Hồng Vũ để cho cảnh sát tin rằng Mai Bảo Anh có động cơ g.i.ế.c người, bèn kể hết mọi chuyện mà mình biết.
“Người đàn bà đó còn nhẫn hơn tôi. Để thuyết phục tôi ra tay với Tiểu Khương Từ, bà ta nói năm xưa để được gả cho Thôi Viễn Sơn sớm hơn, bà ta đã tráo thuốc của vợ ông ta. Bà ta còn nói nếu tôi muốn lấy lại công việc và căn nhà của cha tôi, thì phải nhẫn tâm một chút, dù sao cũng sẽ không ai phát hiện. Hơn nữa, tôi còn được hai nghìn đồng tiền mặt, chẳng có lý do gì để từ chối.”
Triệu Khải Thư kinh hoảng, chuyện này sao lại dính đến cả phu nhân nhà họ Thôi từ hai mươi năm trước?
Ông lập tức gọi một người đệ tử tin cẩn đến, dặn đi một chuyến đến nhà họ Thôi, còn mình thì tiếp tục thẩm vấn Khương Hồng Vũ.
…
“Cái gì? Cô muốn theo thằng ba về Hán Thành? Tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Mai Bảo Anh tức đến mức mặt nóng ran, nếu không vì sợ động đến vết thương trên mặt, bà ta đã vung tay tát thẳng vào mặt Đàm Tuyết Như rồi. “Chúng ta vất vả lắm mới đứng vững được ở nhà họ Thôi, thằng Tư còn chưa vào được quân đội làm sĩ quan, cô là chị dâu mà không chịu giúp em chồng, cô có còn biết xấu hổ không mà đòi bỏ đi vào lúc này?”
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, đứng vững cái gì chứ? Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi. Anh hai đã điều chồng con sang phân xưởng Hán Thành rồi, con phải về. Còn đấu nữa, ai biết người tiếp theo bị đưa vào trại dưỡng bệnh là mẹ hay là con?”
Mai Bảo Anh tức đến sôi máu: “Cô đúng là vô dụng, lẽ ra tôi nên bảo thằng ba ly hôn với cô. Cô đừng quên mình cũng làm không ít chuyện thất đức, cô nghĩ Thôi Bình Châu sẽ tha cho cô chắc?”
Đàm Tuyết Như run lên bần bật. Trong mắt mẹ chồng, cô và chồng mình chỉ là hai kẻ vô dụng, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Con chỉ là chạy vài lần truyền lời giúp mẹ, bình thường thì miệng hơi độc một chút thôi, chứ con đâu có như mẹ, thật sự dám làm chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa. Con đã nói hết mọi chuyện với Thôi Bình Châu rồi. Anh ấy nói chỉ cần con và lão Tam không quay về Tần Thành và không dính líu gì thêm, thì mọi chuyện trước kia sẽ xóa bỏ. Con sẽ về, mẹ muốn phát điên thì cứ tự điên một mình đi.”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Mai Bảo Anh không ngờ lại bị chính con dâu phản bội. Bà ta lập tức mất kiểm soát, vớ lấy con d.a.o gọt trái cây bên cạnh lao tới: “Tôi cho cô nói bậy…”
Con d.a.o hoa quả cứa trúng động mạch cổ của Đàm Tuyết Như. Cô ta ôm cổ ngã gục xuống đất, hét lên một tiếng thảm thiết, m.á.u tuôn xối xả.
Bác sĩ và y tá nghe tiếng chạy tới, lập tức cấp cứu tại chỗ và đẩy lên xe giường chuyển vào phòng mổ.
Mai Bảo Anh hoảng sợ ném con d.a.o gọt trái cây trong tay đi, kéo tay bác sĩ một cách gấp gáp, nói: “Tôi không cố ý mà, mấy người đều nghe thấy con dâu tôi cãi nhau với tôi đúng không? Tôi đang gọt táo, là nó không cẩn thận, đ.â.m vào d.a.o của tôi, không liên quan gì đến tôi cả.”
Bác sĩ thấy bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, sinh mệnh đang nguy kịch, liền sốt ruột hất tay bà ta ra: “Ai kéo con mụ điên này ra đi, đừng cản tôi cứu người!”
Hai y tá lập tức mỗi người giữ một bên tay bà ta, lo giữ chặt không để bà làm loạn, không ngờ lại bị bà ta tát một cái vào mặt.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của nữ y tá lập tức in rõ dấu bàn tay đỏ rực. Cô tức giận đẩy bà già mặt mũi dữ tợn ra: “Sao bà lại đánh người hả?”
“Tôi là vợ của chính ủy, tôi đánh cô thì sao? Nhân viên bệnh viện các cô thái độ kiểu gì thế? Gọi viện trưởng các cô tới đây, tôi muốn khiếu nại!”
Nữ y tá cũng không chịu nhún nhường. Cô cũng là con gái được cưng chiều trong nhà, có thể vào được bệnh viện quân đội, ai mà chẳng có chút quan hệ thế lực? Cô lập tức không khách khí với Mai Bảo Anh nữa.
Cô mỉa mai: “Bà đừng tự tâng bốc bản thân nữa. Bà nhận hối lộ, Thôi Viễn Sơn đang bị điều tra. Ông ta điên đến mức rút s.ú.n.g chĩa vào người khác, bà cũng điên như thế, dùng d.a.o gọt trái cây đ.â.m con dâu mình. Làm dâu nhà bà đúng là xui tám kiếp.”
Mai Bảo Anh tức đến run rẩy toàn thân. Trước kia bà ta hay đến bệnh viện quân đội khám sức khỏe, đến cả viện trưởng cũng phải nể mặt bà vài phần, huống hồ là mấy cô y tá nhỏ nhoi này.
Ai ai cũng từng ghen tị với bà ta, ghen tị vì Thôi Viễn Sơn đã che chở bà ta suốt nửa đời người, ngay cả đi khám sức khỏe cũng tự mình đưa đi. Vậy mà bây giờ, đến cả một cô y tá thực tập nhỏ bé cũng dám giẫm lên đầu bà ta.