Nói như vậy… ta không phải c/h/ế/t rồi!
Ta vui mừng muốn nhảy dựng lên.
“Vậy phu nhân, còn muốn nghe theo lời nhạc phụ, hòa ly với vi phu nữa không?” – Phó Chi Hằng bỗng nghiêm túc hỏi lại.
“Không không, không hòa ly!” – ta lắc đầu như trống bỏi.
Phụ thân ơi, xin thứ lỗi. Giữa người và đạo nghĩa, ta không do dự chọn mỹ sắc.
Phó Chi Hằng hài lòng ôm ta vào lòng, mùi hương thanh đạm như tùng trúc bao phủ quanh người, hắn lại cúi đầu, ghé vào tai ta thì thầm:
“Mới vừa rồi nghe phu nhân nói, ta và nàng một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng có hoa dạng… xem ra, vi phu còn phải nỗ lực hơn nữa.”
Trong nháy mắt, mặt ta đỏ bừng như m/á/u, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
Lời điên rồ như thế, sao lại bị hắn nghe thấy chứ?