- Trang chủ
- Thái Tử Phi Phá Án Như Thần
- Chương 297: [Ngoại truyện] Hoàng Hậu Của Họ
Chương 297: [Ngoại truyện] Hoàng Hậu Của Họ
Truyện: Thái Tử Phi Phá Án Như Thần
Tác giả: Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
- Chương 1: Thoái hôn
- Chương 2: Phụ Thân
- Chương 3: Sự Thật
- Chương 4: Suy Tính
- Chương 5: Nội Tình
- Chương 6: Tình Cảm Cá Nhân
- Chương 7: Thi Thể
- Chương 8: Điện Hạ Của Ta
- Chương 9: Bức Cung
- Chương 10: Khoảng Cách Xã Giao
- Chương 11: Suy Luận Nhỏ
- Chương 12: Uy Nghiêm Của Điện Hạ
- Chương 13: Tam Tiểu Thư Của Chúng Tôi
- Chương 14: Người Ngoài
- Chương 15: Chủ Mới
- Chương 16: Điện Hạ Thầm Yêu Ta
- Chương 17: Phía Sau Có Người!
- Chương 18: Gừng Đụng Sữa
- Chương 19: Hương Vị Chưa Từng Nếm Qua
- Chương 20: Cảm Giác Gia Đình
- Chương 21: Cô Nương Giải Án Như Thần
- Chương 22: Thật Là Ngông Cuồng
- Chương 23: Sự Tự Tin Của Nam Nhân
- Chương 24: Hắn Đang Trưởng Thành
- Chương 25: Cái Tên Thứ Bảy
- Chương 26: Tô Tiểu Lang Quân
- Chương 27: Lời Thách Thức của Tên Sát Nhân
- Chương 28: Hình Ảnh Tâm Lý Tội Phạm
- Chương 29: Người Sống Sót Năm Xưa
- Chương 30: Cũng Quá Không Biết Thương Hoa Tiếc Ngọc
- Chương 31: Hắn Đã Chết Từ Lâu
- Chương 32: Chuyện Cũ Mười Lăm Năm Trước
- Chương 33: Chiếc hộp tội ác
- Chương 34: Ta Muốn Kêu Oan
- Chương 35: Chỉ Là Một Lúc Hưng Phấn
- Chương 36: Cảm Giác Gặp Đối Thủ
- Chương 37: Lời hứa của Thái tử điện hạ
- Chương 38: Sự kiện ly kỳ
- Chương 39: Ngài thật sự đói rồi
- Chương 40: Cái gọi là gia đình
- Chương 41: Hương vị của hạnh phúc
- Chương 42: Bánh Trứng Giòn Tan
- Chương 43: Mọi Thứ Đều Nghe Theo Tam Tiểu Thư
- Chương 44: Kết Thúc Vụ Án
- Chương 45: Chết Chắc Không Chỉ Một Người
- Chương 46: Chứng Rối Loạn Căng Thẳng Sau Sang Chấn
- Chương 47: Khóe Miệng Của Họ Đang Mỉm Cười
- Chương 48: Quái Vật Không Có Lương Tâm
- Chương 49: Chàng Có Nguyện Gặp Lại Ta Không?
- Chương 50: Tình Chiến Hữu
- Chương 51: Quả Thật Là Vui Tính Và Hài Hước
- Chương 52: Bình Hoa và Cành Liễu
- Chương 53: Nạn Nhân Thứ Năm
- Chương 54: Toàn Là Một Lũ Vô Dụng
- Chương 55: Bồ Tát Nghe Còn Cảm Thấy Xui Xẻo
- Chương 56: Điện Hạ Rất Quan Tâm Đến Tô Công Tử Đấy
- Chương 57: Người Giống Hắn
- Chương 58: Hắn Chỉ Là Chính Mình
- Chương 59: Con Đường Tắt Để Phá Án
- Chương 60: Nơi Mọi Chuyện Bắt Đầu
- Chương 61: Người Mà Ta Hy Vọng Có Thể Bảo Vệ
- Chương 62: Khá Là Đáng Xấu Hổ
- Chương 63: Kinh Nghiệm Dỗ Dành Cô Gái
- Chương 64: Ngươi đã lớn tuổi rồi phải không?
- Chương 65: Thành Tựu Một Cuộc Hôn Nhân Tốt Đẹp
- Chương 66: Tiểu Lang Quân của Kinh Triệu Phủ
- Chương 67: Trưởng Công Chúa Trường Hỷ
- Chương 68: Chuyện Quan Trọng Hơn Cả Thái Tử
- Chương 69: Tư thế kỳ quái của thi thể
- Chương 70: Chúng đều giống nhau
- Chương 71: Lần đầu tiên phác họa tâm lý tội phạm
- Chương 72: Đào Tường
- Chương 73: Tiểu tử này là người tình của hắn?
- Chương 74: Chờ ngày mọi chuyện kết thúc
- Chương 75: Kẻ sát nhân khó nhận diện
- Chương 76: Mục đích thật sự của hung thủ
- Chương 77: Phác họa tâm lý tội phạm lần thứ hai
- Chương 78: Ta nuôi ngươi cả đời
- Chương 79: Tâm Tư Của Tô Lưu Nguyệt
- Chương 80: Xinh đẹp như tiên nữ
- Chương 81: Đối tượng khả nghi đầu tiên
- Chương 82: Chó nhìn người bằng nửa con mắt
- Chương 83: Biết người biết mặt không biết lòng
- Chương 84: Một Thái Tử có chút xa lạ
- Chương 85: Hắn ta không phải là một người đàn ông
- Chương 86: Người không thể ngờ đến nhất
- Chương 87: Hệt như tiên nhân đấu pháp
- Chương 88: Như được tiêm thuốc kích thích
- Chương 89: Chỉ là hơi yếu đuối
- Chương 90: Đều được chọn?
- Chương 91: Ngươi có quen biết Thái tử điện hạ?
- Chương 92: Hành tung của Thẩm Tam tiểu thư
- Chương 93: Biểu hiện của kẻ nói dối
- Chương 94: Hắn cũng có chút xuất sắc rồi
- Chương 95: Như chuột ngửi thấy mùi
- Chương 96: Nàng muốn lấy chồng
- Chương 97: Ý chí của Trường Hỉ Trường Công chúa
- Chương 98: Thật sự là bỏ lỡ một báu vật!
- Chương 99: Tấm thiếp khiến người ta ghen tỵ
- Chương 100: Không phải cô tự luyến đâu
- Chương 101: Trà trái cây
- Chương 102: Ủy viên tuyên truyền miễn phí
- Chương 103: Tâm ma của hắn
- Chương 104: Sự khác biệt giữa con người và động vật
- Chương 105: Đây là căn bản không biết cách giao tiếp với nữ giới phải không!
- Chương 106: Nho sinh bị thiêu chết
- Chương 107: Ta rất ngưỡng mộ điện hạ
- Chương 108: Tư thế chết đau đớn
- Chương 109: Thời điểm khởi đầu vi diệu
- Chương 110: Sở thích kỳ quặc của kẻ phóng hỏa
- Chương 111: Người tiếp theo sẽ là ai?
- Chương 112: Đây có phải vấn đề về nhân phẩm của Thái Tử không?
- Chương 113: Thân Phận của Hung Thủ
- Chương 114: Người Như Chu Vân Khắc
- Chương 115: Điện Hạ Không Bằng Thử Một Lần
- Chương 116: Thái Tử Phi Tương Lai
- Chương 117: Linh Cảm Trở Thành Sự Thật
- Chương 118: Hắn Cười Trong Lửa
- Chương 119: Cười như một Đóa Hoa
- Chương 120: Phương Pháp Thẩm Vấn Tốt Hơn
- Chương 121: Hắn Là Một Người Như Thế Nào
- Chương 122: Ánh Mắt Của Điện Hạ
- Chương 123: Ông Trời Không Có Mắt
- Chương 124: Hành Động Nội Gián
- Chương 125: Mấu Chốt Phá Án
- Chương 126: Chính Là Hắn!
- Chương 127: Ngươi Đi Chết Đi!
- Chương 128: Chiếc Vuốt Nhỏ Trong Lòng
- Chương 129: Điện hạ của họ khi nào lại trở nên khó tính như vậy?
- Chương 130: Chấp Niệm Đã Thành Tâm Ma
- Chương 131: Hiểu Lầm Kỳ Lạ
- Chương 132: Lòng Dạ Đàn Ông, Cây Kim Đáy Biển
- Chương 133: Bầu Trời Đêm Nay Thật Đẹp
- Chương 134: Người Không Nên Gây Sự
- Chương 135: Kinh Nghiệm Cầu Hôn Nữ Nhân
- Chương 136: Tin Ta Một Lần
- Chương 137: Bảo Vệ
- Chương 138: Ta Sẽ Trở Thành Chỗ Dựa Của Muội
- Chương 139: Thể hiện sự thành tâm lớn nhất của mình
- Chương 140: Cô nương, cô thật là xấu xa
- Chương 141: Trách nhiệm của đích trưởng nữ
- Chương 142: Nàng cũng không dễ dàng gì
- Chương 143: Chính là như vậy được người ta yêu thích
- Chương 144: Là họ cao không tới ngươi
- Chương 145: Người bạn thực sự
- Chương 146: Những công việc đó có quan trọng bằng việc cưới vợ?
- Chương 147: Như nghe tiên nhạc làm sáng tai
- Chương 148: Lạnh Lùng Vô Tình Của Cô Gái
- Chương 149: Người gặp chuyện lại là cô ấy
- Chương 150: Tiểu nữ nguyện thử sức
- Chương 151: Cô ta thực sự muốn nổi bật đến vậy sao?
- Chương 152: Vẫn là Chu Vân Khắc đáng tin hơn!
- Chương 153: Đây là cố ý trêu chọc anh sao?
- Chương 154: Cô ấy đang tức giận
- Chương 155: Ngươi đang nói dối
- Chương 156: Cô ấy đang cầu cứu tôi
- Chương 157: Tiệc thưởng sen, cứu ta
- Chương 158: Điều Quan Trọng Nhất Khi Phá Án
- Chương 159: Không Thể Mất Mặt Thái Tử Điện Hạ
- Chương 160: Mục Đích Thật Sự Của Hung Thủ
- Chương 161: Chấp Niệm, Khao Khát và Mong Đợi
- Chương 162: Vị Trí Thuộc Về Cô Ấy
- Chương 163: Người Thật Sự Quan Tâm Đến Cô
- Chương 164: Ngươi Sẽ Làm Một Vị Quan Tốt
- Chương 165: Tìm Chồng Là Chuyện Như Thế Nào
- Chương 166: Khiến Nàng Tâm Phục Khẩu Phục
- Chương 167: Thái Tử Điện Hạ Thật Không Có Mắt Nhìn
- Chương 168: Mục Đích Của Hắn
- Chương 169: Lệnh Bài Của Đông Cung
- Chương 170: Đây là Thuốc Kém Chất Lượng?
- Chương 171: An Ủi
- Chương 172: Một Sự Việc Kỳ Lạ
- Chương 173: Lá Bài Lớn Nhất Của Hắn
- Chương 174: Dã Tâm Của Tô Lưu Nguyệt
- Chương 175: Nàng Có Bằng Lòng Gả Cho Ta Không
- Chương 176: Ta Muốn Trở Thành Vợ Chồng Thực Sự Với Nàng
- Chương 177: Cầu Ân Huệ Cho Học Trò Của Ta
- Chương 178: Ban Hôn
- Chương 179: Người Không Nên Đụng Tới
- Chương 180: Hắn Cũng Được Xem Là Một Chính Nhân Quân Tử
- Chương 181: Cô Ta Còn Lưu Manh Hơn Hắn!
- Chương 182: Ai Cho Ngươi Cái Gan Này
- Chương 183: Cuộc Sống Mà Cô Khát Khao
- Chương 184: Ta Đã Lên Kế Hoạch Với Nàng Từ Lâu
- Chương 185: Phương Pháp Yêu Thương Của Phu Quân
- Chương 186: Fan Cuồng của Chu Vân Khắc
- Chương 187: Thi Thể Mặc Áo Cưới Màu Đỏ
- Chương 188: Hiện Trường Vụ Án Nguyên Bản
- Chương 189: Nàng chính là Tô Lưu Nguyệt
- Chương 190: Điển hình của kẻ giết người hàng loạt
- Chương 191: Chỉ có mình nàng bị bỏ rơi
- Chương 192: Cuốn sách biến mất một cách bí ẩn
- Chương 193: Hung thủ này thực sự là một kẻ kỳ quái!
- Chương 194: Lời Buộc Tội của Hắn
- Chương 195: Thời Gian Bên Vị Hôn Thê
- Chương 196: Ta sẽ không để nàng thua cược
- Chương 197: Phải đánh chết để làm sạch nhà cửa
- Chương 198: Danh tiếng của Tô Tam cô nương
- Chương 199: Ta rất thích ngươi
- Chương 200: Ta không bài xích hắn
- Chương 201: Luật pháp kỳ quặc
- Chương 202: Cuốn truyện kỳ quái và đáng sợ
- Chương 203: Cô ấy không giống
- Chương 204: Đã có gia thất rồi!
- Chương 205: Một Dấu Hiệu Khác Thường
- Chương 206: Gợi ý của Tô tam tiểu thư
- Chương 207: Ngươi đến ăn tiệc cưới sao?
- Chương 208: Chúng ta mới là người phù hợp nhất
- Chương 209: Chúng ta vẫn phải cẩn thận
- Chương 210: Cách nói chuyện yêu đương
- Chương 211: Đón thê tử về nhà
- Chương 212: Họ chỉ là quá phấn khích thôi
- Chương 213: Màn Đáp Trả Của Chu Vân Khắc
- Chương 214: Cái Gọi Là Gia Đình
- Chương 215: Sát Thần Trong Quân Ngũ
- Chương 216: Thái Tử Điện Hạ Trẻ Con
- Chương 217: Món Quà Đại Hôn Dành Cho Lưu Nguyệt
- Chương 218: Tất Cả Là Vì Muội
- Chương 219: Sự Thay Đổi Của Tô Lưu Nguyệt
- Chương 220: Thêm Trang Sức
- Chương 221: Mùa Tính Sổ
- Chương 222: Giết Người, Phải Trả Giá
- Chương 223: Hắn Tựa Như Vô Hình
- Chương 224: Đại Hôn
- Chương 225: Đây Là Cướp Dâu Sao!
- Chương 226: Gặp Nàng, Chỉ Muốn Gần Gũi
- Chương 227: Ý Nghĩa Của Việc Kết Hôn
- Chương 228: Tấm lòng của bậc làm cha mẹ
- Chương 229: Phát điên
- Chương 230: ây là lần đầu tiên nàng đau lòng vì ta
- Chương 231: Nàng nguyện ý nói, ta sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc
- Chương 232: Vẫn còn quá nhân từ
- Chương 233: Vụ Án Mất Tích Trẻ Em
- Chương 234: Đệ Nhất Mỹ Nhân Tân Kinh
- Chương 235: Trạng Thái Khi Phá Án Của Nàng
- Chương 236: Thật Quá Lợi Hại
- Chương 237: Có Phải Các Ngươi Đã Gi.ết Chết Con Ta?
- Chương 238: Cô Thật Sự Biết Phép Thuật Sao!
- Chương 239: Trái Tim Chân Thật Của Ta Chỉ Có Một
- Chương 240: Như Một Đóa Lan Trắng Tinh Khiết
- Chương 241: Khao Khát Của Lục Hoàng Tử
- Chương 242: Người Duy Nhất Sai Lầm
- Chương 243: Người Quan Trọng Nhất Trong Lòng Nàng
- Chương 244: Cảm Giác Gia Đình
- Chương 245: Đàn Ông Không Thể Quá Kiêu Ngạo!
- Chương 246: Đúng Là Không Chịu Được Một Chút Khiêu Khích!
- Chương 247: Cách Gọi “Biểu Tỷ Phu” Không Vô Dụng
- Chương 248: Quy Luật Giết Người Của Hung Thủ
- Chương 249: Nhìn như Ba Tấm Bia Mộ
- Chương 250: Điểm mâu thuẫn hiển nhiên (một)
- Chương 251: Ánh sáng trên người cô ấy (hai)
- Chương 252: Sự Thật Đằng Sau Vụ Án
- Chương 253: Giải Ngữ Hoa của Ngài
- Chương 254: Còn khó chịu hơn cả việc bị bắt nạt (Phần Một)
- Chương 255: Thân Phận của Hung Thủ (Phần Hai)
- Chương 256: Năm Giai Đoạn Của Nỗi Đau (Phần Một)
- Chương 257: Là ta đã hại chết Trạch nhi
- Chương 258: Suy Đoán Của Tô Lưu Nguyệt (Phần Một)
- Chương 259: Điểm Chung Của Bốn Đứa Trẻ (Phần Hai)
- Chương 260: Mặt Tươi Sáng Của Nàng
- Chương 261: Người Phụ Nữ Mất Con
- Chương 262: Căn Nhà An Toàn Của Hung Thủ
- Chương 263: Sáu Nghi Phạm
- Chương 264: Tứ Thiếu Phu Nhân Mất Tích
- Chương 265: Đây Là Quà Của Hạo Nhi Cho Ta
- Chương 266: Tâm Tư Của Tứ Thiếu Phu Nhân Nhà La
- Chương 267: Người thứ ba có mặt tại hiện trường
- Chương 268: Phong cách phá án của Tô Lưu Nguyệt
- Chương 269: Ngươi tưởng Thái tử phi dễ bị bắt nạt sao
- Chương 270: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau
- Chương 271: Sự thật khiến người ta chấn động
- Chương 272: Nhành quế trong tay nàng
- Chương 273: Vợ chồng trẻ tân hôn
- Chương 274: Người duy nhất mà hắn quan tâm
- Chương 275: Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng
- Chương 276: Lời khuyên chân thành
- Chương 277: Thủ đoạn và dã tâm của Chu Vân Khắc
- Chương 278: Cao thủ, luôn cô độc
- Chương 279: Vợ chồng đàm thoại ban đêm
- Chương 280: Tên này, giấu kỹ thật đấy!
- Chương 281: Thi thể của thập nhất hoàng tử
- Chương 282: Ông không còn ôm lấy Vân Khắc nữa
- Chương 283: May Mắn Là Nàng
- Chương 284: Kẻ Ngốc Này
- Chương 285: Ta rất lo lắng cho chàng
- Chương 286: Điện hạ không ngại cho ta ở lại một đêm chứ
- Chương 287: Có nàng, mọi thứ đều thay đổi
- Chương 288: Điện hạ vẫn khá lợi hại
- Chương 289: Khúc mắc trong lòng hắn
- Chương 290: Cuộc sống như nuôi heo
- Chương 291: Người bạn bí ẩn
- Chương 292: Quá xem trọng nàng rồi
- Chương 293: Thân phận của kẻ đứng sau
- Chương 294: Ngươi vẫn còn đánh giá thấp ta
- Chương 295: Lưu Nguyệt của ta thật giỏi giang
- Chương 296: Âm thanh của mùa hoa năm sau (Đại kết cục)
- Chương 297: [Ngoại truyện] Hoàng Hậu Của Họ
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Năm năm sau, tại Tân Kinh thành của Đại Khánh quốc.
“Cha… ừm, phụ thân…”
Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo váy màu hồng nhạt xen vàng, trông như một tiểu tiên đồng từ trên trời hạ phàm, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh – một nam nhân tuy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn tuấn tú phong lưu.
Cô bé ngước đầu lên, lắc lư và nói: “Mẫu thân đã hứa hôm nay sẽ cùng chúng ta đi dã ngoại, sao lại một mình bỏ đi nữa rồi?”
Chu Vân Khắc cúi đầu nhìn đứa con gái bé bỏng đang bĩu môi, trên mặt đầy vẻ bất mãn, nhẹ nhàng cười nói: “Trong thành gần đây có một vụ án khó nhằn, Lộ thúc thúc và mọi người bó tay, chỉ đành nhờ đến mẫu thân con thôi.”
Miệng cô bé càng bĩu cao hơn, như có thể treo một chiếc ấm trà, thở dài: “Phụ thân và mẫu thân lúc nào cũng bận rộn, hiếm lắm mới có khi phụ thân rảnh, thì mẫu thân lại bận việc, thật là, con đúng là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời.”
Chu Vân Khắc nhướng mày nhẹ nhàng.
Hiểu con không ai bằng cha, hắn biết rõ tiểu nữ nhi của mình từ nhỏ đã tinh nghịch lanh lợi, mưu mẹo đủ điều.
Mặc dù hắn và Lưu Nguyệt thường rất bận, thời gian dành cho con không nhiều, nhưng cô bé luôn biết tự tìm niềm vui, hiếm khi nào buồn bã hay cảm thấy tủi thân.
Chu Vân Khắc cười khẽ, thấp giọng nói: “Vậy Ngọc Nhi muốn phụ thân đền bù cho con thế nào?”
Đôi mắt Chu Tiểu Ngọc lập tức sáng rực lên.
Dù sao vẫn là trẻ con, nụ cười không thể kìm nén mà hiện rõ trên khóe môi.
Cô bé nắm chặt bàn tay lớn của phụ thân, lắc mạnh rồi nũng nịu: “Phụ thân, con muốn ăn bánh trứng nướng!”
Nói xong, cô bé không kiềm được mà quay đầu nhìn về phía một cửa hàng bên đường, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Trời mới biết, ngay từ khi vừa ra khỏi hoàng cung, mùi hương nồng nàn của trứng sữa tỏa khắp đường đã khiến cô bé ch** n**c miếng không ngừng.
Rõ ràng biểu dì Uyển Linh đã kể, món bánh trứng nướng này là do mẫu thân nghĩ ra, mẫu thân còn biết làm rất nhiều món bánh ngon, nhưng lại không chịu cho cô bé ăn nhiều!
Hừ, mẫu thân ở đâu cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện này là không công bằng!
Chu Vân Khắc mỉm cười, lộ rõ vẻ mặt “ta đã biết trước”.
Hắn liếc mắt theo hướng nhìn của cô bé về phía cửa hàng Mãn Nhất Phương gần đó.
Cửa hàng này không phải là cửa hàng đầu tiên mà Lưu Nguyệt mở, cũng không phải một trong những chi nhánh ban đầu.
Nghĩ đến đây, Chu Vân Khắc không khỏi cảm phục vợ mình.
Sao nàng có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ diệu đến thế.
Khoảng bốn năm trước, sau khi ba cửa hàng Mãn Nhất Phương tại Tân Kinh thành đều vô cùng đông khách, hắn vốn nghĩ bước tiếp theo của Lưu Nguyệt sẽ là mở rộng hệ thống cửa hàng sang các châu khác của Đại Khánh.
Hắn còn nhớ, lúc họ mới thành thân, Lưu Nguyệt từng nói rằng Mãn Nhất Phương là tâm huyết của mẹ và ông ngoại nàng, nàng hy vọng có thể mở cửa hàng khắp Đại Khánh, để ai cũng biết đến cái tên này.
Việc mở cửa hàng không hề dễ dàng, dù có sự giúp đỡ của biểu muội Tiết Uyển Linh và Viên chưởng quỹ đáng tin cậy, vẫn có nhiều việc cần nàng trực tiếp xử lý.
Chưa kể, tất cả các loại bánh ngọt đủ sức làm mưa làm gió ở Tân Kinh thành đều do chính tay nàng chế biến.
Để giúp vợ nếm thử hương vị các món bánh mới, Chu Vân Khắc, người vốn không thích đồ ngọt, đã phải miễn cưỡng trở thành một tín đồ bánh ngọt.
Mở thêm chi nhánh ở các vùng khác, chắc chắn Lưu Nguyệt sẽ phải đích thân đến đó lo liệu.
Chu Vân Khắc đã tốn không ít thời gian để chuẩn bị tâm lý cho việc phải chịu đựng cảnh xa cách.
Thế nhưng, bất ngờ thay, Lưu Nguyệt lại nói với hắn bằng giọng ngạc nhiên: “Ai nói ta phải đích thân mở các cửa hàng đó chứ?
Ba cửa hàng ở Tân Kinh đã tiêu tốn không ít sức lực của ta, ta không muốn dồn hết thời gian vào việc này.”
Dù sao, nàng vẫn còn nhiều việc khác phải làm!
Nàng còn phải điều tra án, phải dành thời gian cho Ngọc Nhi, thỉnh thoảng còn phải tranh thủ làm một chút việc của Hoàng hậu nữa, khụ.
Chu Vân Khắc ngẩn ra: “Nàng định giao việc mở cửa hàng cho biểu muội Uyển Linh sao?”
Lưu Nguyệt lập tức nhăn mũi: “Uyển Nhi tuy càng ngày càng giỏi giang, nhưng ai cũng có giới hạn, hơn nữa, gần đây đại cữu mẫu đã gặp ta mấy lần, ý tứ trong lời nói đều nhắc rằng Uyển Nhi bận quá, không có thời gian nghĩ đến việc lập gia đình.”
“Ta không dám giao thêm việc cho nó nữa.”
“Nhưng, ai nói rằng nhất định phải là ta hay Uyển Nhi mở cửa hàng?
Hơn nữa, ai nói cửa hàng nhất định phải do chúng ta trực tiếp quản lý?”
Chu Vân Khắc càng nghe càng không hiểu: “Không do nàng quản, chẳng lẽ nàng muốn người khác mở cửa hàng cho nàng?”
“Đúng vậy!”
Mắt Lưu Nguyệt lập tức sáng lên, nàng hứng khởi nói: “Ta sẽ mở cửa cho việc nhượng quyền Mãn Nhất Phương… à, nhượng quyền có nghĩa là nếu ai đó cũng muốn mở một cửa hàng Mãn Nhất Phương, họ có thể trả cho ta một khoản tiền để nhận được quyền mở cửa hàng.
Trong giai đoạn đầu mở cửa, ta sẽ cử người hướng dẫn họ cách chọn địa điểm, cách trang trí cửa hàng, thậm chí ta có thể tạo tin đồn, công nhận rằng cửa hàng đó giống y như cửa hàng Mãn Nhất Phương do ta mở.”
“Nhưng… các món bánh trong cửa hàng họ phải lấy từ xưởng bánh của chúng ta.
Đương nhiên, chúng ta chỉ cung cấp bán thành phẩm, họ vẫn phải tự nướng lần cuối để đảm bảo độ tươi ngon.”
Chu Vân Khắc lập tức hiểu ra.
Những năm gần đây, Lưu Nguyệt thường xuyên mở các xưởng bánh khắp Đại Khánh, hắn vẫn nghĩ nàng làm vậy chỉ để chuẩn bị cho việc mở cửa hàng ở các vùng khác.
Không ngờ, nàng lại đang ấp ủ một kế hoạch khổng lồ như vậy!
Nếu các món bánh ngọt đều do xưởng bánh của nàng phân phối thống nhất, thì sẽ không cần lo lắng về việc công thức bị tiết lộ và cũng đảm bảo được chất lượng đồng đều cho mỗi cửa hàng.
Điều quan trọng nhất là họ có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Một xưởng bánh chỉ cần chọn vị trí tốt, ít nhất có thể cung cấp cho vài quận huyện lân cận.
Họ chỉ cần cử một người đáng tin cậy quản lý những xưởng bánh này là đủ.
Chu Vân Khắc bật cười, đôi mắt khẽ cong lại, nói: “Lưu Nguyệt, đôi khi ta thật sự thắc mắc trong đầu nàng có gì mà lúc nào cũng nghĩ ra được nhiều ý tưởng kỳ quặc như vậy.”
Lưu Nguyệt ngẩng cao cằm, mỉm cười tự đắc: “Tất nhiên rồi, nếu năm xưa ta không làm Hoàng hậu, chắc chắn ta sẽ trở thành một thương nhân thành công hoặc một thám tử tài ba.
Vì nể mặt chàng, ta mới chịu làm Hoàng hậu phiền phức này đấy.”
Chu Vân Khắc nhìn nàng với vẻ mặt kiều diễm, không kìm lòng được mà kéo nàng vào lòng, cằm khẽ tựa lên đầu nàng, cười nói: “Ta biết nàng đã hy sinh rất nhiều vì ta, chỉ mong nàng luôn nể mặt ta và tiếp tục làm Hoàng hậu của ta.”
Nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trong quá khứ, khóe môi Chu Vân Khắc không khỏi nhếch lên.
Nhìn con gái nhỏ đang ngước mắt trông chờ, hắn cười nói: “Được, con đi mua đi.”
“Wow…”
Chu Tiểu Ngọc chưa kịp vui mừng thì đã nghe phụ thân mình cười nói một câu tàn nhẫn: “Nhưng chỉ được ăn một chút thôi.
Mẫu thân nói con ăn nhiều đồ ngọt quá, răng đã hỏng rồi, nếu cứ để vậy, mẫu thân sẽ mắng ta chết mất.”
Chu Tiểu Ngọc ngẩn người, đầy vẻ u oán liếc nhìn cha: “Phụ thân, biểu dì Uyển Linh nói, Thiên tử là người lợi hại nhất trên đời.”
Cô bé biết chỗ này không có ai nên mới dám thì thầm than phiền.
“Ừm.”
Chu Vân Khắc đáp với vẻ mặt thản nhiên: “Nhưng không có nghĩa là Thiên tử không sợ ai cả.”
Chu Tiểu Ngọc: “…”
Cuối cùng, cô bé biết mình không thể thắng nổi người cha quỷ quyệt sợ vợ, đành buồn bã ôm chiếc bánh trứng nướng thơm phức, nằm trong lòng cha, từng miếng cắn đều rất dè dặt, mỗi lần cắn lại nhìn cha với vẻ cảnh giác, sợ rằng cha sẽ đột nhiên bảo dừng lại.
Hai cha con cứ thế nhàn nhã đi dạo đến cổng phủ Kinh Triệu.
Lính canh nhận ra Chu Vân Khắc, lập tức cứng đờ người, định cúi đầu hành lễ thì thấy hắn nhẹ nhàng giơ ngón tay lên môi, mỉm cười ra hiệu “suỵt”.
Lính gác ngẩn người nhìn vị hoàng đế cao cao tại thượng đang bế trong lòng một tiểu tiên đồng xinh xắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cổng phủ Kinh Triệu, đôi mắt phượng khẽ cong lên, chứa đầy nụ cười ấm áp.
Lính canh không khỏi nhìn theo ánh mắt của hoàng thượng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp, thanh nhã, với khí chất cao quý đang bước ra từ cổng cùng Lộ thiếu doãn.
Hai người có vẻ đang bàn luận điều gì đó khá nghiêm trọng.
Chu Tiểu Ngọc vừa nãy còn lo sợ khi gặp mẫu thân sẽ bị cấm không cho ăn bánh, nhưng lúc này nhìn thấy mẫu thân, mọi lo lắng lập tức tan biến.
Cô bé vui mừng hét to: “Mẫu thân!”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tô Lưu Nguyệt dừng bước, quay đầu, lập tức nhận ra hai cha con, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên.
Lộ Doãn cũng giật mình, định tiến lên hành lễ, nhưng Chu Vân Khắc nhẹ lắc đầu, mắt không rời khỏi người phụ nữ bên cạnh.
Tô Lưu Nguyệt nhanh chóng tóm tắt tình hình vụ án còn lại cho Lộ Doãn, sau đó bước đến với vẻ ngạc nhiên: “Sao hai cha con lại ra ngoài thế này?”
Chu Vân Khắc nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta đã làm xong công việc sớm để chuẩn bị cho buổi dã ngoại hôm nay.
Thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, nên ta đưa Ngọc Nhi đến đón nàng về nhà.”
Cô bé Tiểu Ngọc trong lòng Chu Vân Khắc cũng không chịu thua, liền giơ hai tay ra, nũng nịu: “Mẫu thân, Ngọc Nhi rất nhớ người!”
Tô Lưu Nguyệt cảm thấy hơi áy náy, khi nhìn thấy cô bé con đang cầm túi bánh trứng, nàng cũng không trách mắng gì, chỉ khẽ ho một tiếng rồi nói: “Hôm nay là lỗi của ta.
Ngọc Nhi chắc đã mong chờ buổi dã ngoại này lâu lắm rồi, đúng không?”
Tiểu Ngọc tuy còn nhỏ nhưng rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Thấy mẫu thân không nhắc đến việc nàng ăn bánh, cô bé liền cười tươi nói: “Không sao đâu ạ, bắt kẻ xấu cũng rất quan trọng mà!”
Nói xong, cô bé háo hức cắn một miếng bánh trứng lớn trước mặt Tô Lưu Nguyệt, chẳng còn chút dáng vẻ ăn dè dặt như trước.
Tô Lưu Nguyệt nhướng mày một chút, không khỏi thầm nghĩ cô bé này đúng là lanh lợi, biết cách tận dụng cơ hội.
Đúng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay bên phải đột nhiên ấm áp.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Chu Vân Khắc đang mỉm cười dịu dàng nói: “Nàng xong việc rồi chứ?
Hôm nay là dịp hiếm có, chúng ta đi dạo phố, ăn tối rồi hãy về, coi như bù đắp cho Tiểu Ngọc.”
Nét mặt của Tô Lưu Nguyệt dần trở nên mềm mại, khóe môi hơi cong lên, đáp: “Được thôi.
Nhưng chàng lén ra ngoài thế này, Dung Nhược không có ý kiến gì sao?”
Sau khi Chu Vân Khắc đăng cơ, Dung Nhược thăng chức làm thừa tướng.
Như hắn từng nói, chỉ là đổi một danh hiệu khác để tiếp tục làm trâu làm ngựa cho thiên hạ.
“Ta đã giao cho hắn cả đống việc từ hai ngày trước, chắc giờ hắn còn bận đến mức không có thời gian mà có ý kiến.”
“Phì… Đúng là đồ máu lạnh, không trách sao Dung Nhược cứ gặp ta là than thở rằng chàng chẳng phải người, bảo ta phải tìm cách đánh thức lương tâm của chàng.”
“Xem ra bình thường hắn còn quá rảnh rỗi, có thời gian than thở với nàng.”
“Thôi đi, không được nói những câu bá đạo tổng tài như thế này!”
“…”
“Phụ thân, mẫu thân, ‘bá đạo tổng tài’ là gì ạ?”
Những lính gác trước phủ Kinh Triệu ngơ ngác nhìn hoàng thượng và hoàng hậu.
Họ như một cặp vợ chồng bình thường, tay trong tay trò chuyện những điều giản dị, rồi chậm rãi bước vào con phố nhộn nhịp, hòa vào dòng người tấp nập và nhanh chóng biến mất.
Không ai trong số họ có thể kìm được cảm thán—
Thật tốt khi thấy họ hạnh phúc như vậy.
Dù là hoàng thượng và hoàng hậu cao quý, xét cho cùng, họ vẫn chỉ là một đôi vợ chồng bình dị mà thôi.