“Phập!”

Thẳng xuyên qua vai của phụ nhân đang giữ lấy ta.

Tiếng thét đau đớn vang vọng khắp trướng.

Trong tiếng người xôn xao kinh hãi, Triệu Hoài Trạch sải bước tiến đến, tay cầm cung nỏ, sát khí lạnh lẽo bao quanh, áo choàng huyền sắc tung bay phấp phới.

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, cuối cùng dừng ánh mắt lại nơi gương mặt tái nhợt của ta.

“Là ai cho các ngươi gan trời mà dám động vào Thái tử phi?”

Hắn bước nhanh đến, ôm lấy ta, không thèm quay đầu, cứ thế bế ta rời đi.

“Ngươi nên nghĩ kỹ xem phải giải thích hành vi hôm nay thế nào. Nếu không…”

Nhìn theo bóng lưng Thái tử rời đi, móng tay Trần Thải Mặc siết chặt đến rớm máu.

“Vì sao… rõ ràng đã mất trí rồi, sao hắn vẫn bảo vệ nữ nhân ấy như thế?” Ánh mắt nàng như muốn phun ra độc hỏa.

Một bóng người từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

“Không sao. Hắn đã bảo vệ nàng ta… tức là đã nhập cuộc.”

“Nhưng khi nãy…” Giọng Trần Thải Mặc run rẩy, nhớ lại ánh nhìn giết người của Thái tử, vẫn còn dư âm sợ hãi.

Thái phó vỗ mu bàn tay nàng trấn an: “Tam hoàng tử đã hứa, chỉ cần sự việc thành công, ngươi sẽ là chính thất.”

“Nhưng…” Trần Thải Mặc vẫn ẩn chứa muôn phần không cam lòng.

“Không nhưng nhị gì cả.” Thái phó e nàng đổi ý, vội nghiêm mặt.

“Nhớ kỹ—máu nhuộm hoàng gia liệp trường… xưa nay chưa từng là máu thú vật.”

8

Màn đêm buông xuống, vây trường phủ trong bóng tối.

Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài đánh thức ta khỏi giấc ngủ.

Tiếng người gấp gáp vang lên, kế đó là bóng Trần Thải Mặc lảo đảo xông vào trướng.

“Cứu ta… cứu ta với… có thích khách!”

Tóc tai rối bù, vạt váy lấm bùn, cả người nàng như vừa trải qua một trường kiếp nạn.

Nàng túm lấy tay ta, móng tay cắm sâu vào da thịt khiến ta đau đến nhíu mày.

Ngoài doanh trướng vang lên tiếng sói tru thê lương, tiếp đó là một loạt tiếng kêu thất thanh.

Lang đàn đột nhập! Có sói xông vào trại rồi!

Sao nơi này lại có sói xuất hiện?

Tâm ta chấn động, chẳng lành! Vội vàng muốn xông ra ngoài.

Nào ngờ lại bị Trần Thải Mặc giữ chặt không buông: “Ngươi đừng ra ngoài… ta sợ lắm…”

Ngươi bị gì vậy hả? Ta mặc kệ ngươi sợ hay không!

Ta nhấc chân đá mạnh, trực tiếp hất nàng ngã lăn xuống đất, rồi theo hướng tiếng hét vội vã chạy đi.

Tới được góc tây nơi vang lên thảm thiết, chỉ thấy mặt đất đầy mũi tên gãy, máu tươi loang lổ, giữa sân nằm đó là xác một con sói đã chết.

Ánh trăng bị mây đen che phủ, trong bóng tối bỗng vang lên tiếng vũ khí tuốt ra khỏi vỏ.

Không hề có lang đàn xâm nhập, tất cả chỉ là nghi trận.

Mục đích thật sự—là hành thích. Giết ta, và cả Triệu Hoài Trạch!

Tỉnh ngộ trong nháy mắt, ta quay người bỏ chạy, đầu óc chỉ còn một ý niệm—chạy mau!

Ta không muốn chết! Còn chờ ta là cuộc sống điền viên, phú quý an nhàn!

Không thể chết nơi này được!

Còn Triệu Hoài Trạch… chàng đang ở đâu? Còn sống không?

9

Trong cơn hoảng loạn, ta trốn vào một góc khuất nơi chất đầy lương thảo.

Dựa vào bóng tối, ẩn mình không dám phát ra tiếng động.

Một tia trăng mỏng lướt qua mây, chiếu xuống đất.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ta thấy có ba, bốn kẻ che mặt đang chia nhau tìm kiếm, tay cầm loan đao lấp loáng hàn quang.

“Mau chia ra tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Triệu Hoài Trạch đâu rồi? Chàng còn sống không?

Sợ hãi như cỏ dại âm thầm mọc trong lòng ta. Thái tử sau khi mất trí, võ nghệ không còn như trước, nếu thật sự bị ám toán…

Không… không thể! Nhất định không thể chết được!