QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Ta nuốt khan một ngụm, bàn tay vô thức siết lấy cổ áo.
Tạ Hành cúi đầu, đáy mắt dâng lên làn sóng không tên:
“Đừng sợ ta.”
Chàng nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay ta đang nắm chặt.
Rồi nâng tay cởi bỏ lớp áo ngoài đang khoác trên người ta.
Tiếp đó là trung y.
Từng lớp mỏng manh được rút khỏi thân thể.
Làn da chạm phải lớp vải lụa mát lạnh khiến toàn thân ta run rẩy.
Tạ Hành nghiêng người phủ xuống.
Bàn tay thon dài hữu lực kéo rèm lụa che đi căn phòng ngập trong nước mắt thầm lặng như hoa lê rơi.
11
Sáng hôm sau.
Ta gắng gượng thân thể đau nhức đứng dậy, hầu hạ Tạ Hành mặc y phục.
Chàng nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười trêu chọc khiến ta đỏ bừng mặt mũi.
Ánh mắt ấy khiến tim ta đập rộn ràng.
Nhớ lại lời căn dặn của di nương, ta vội vàng nói lời hứa hẹn:
“Đa tạ chàng đã giúp ta đưa di nương về đây. Chàng cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học quy củ cho đàng hoàng, không để chàng mất mặt.”
Ta nghiêm túc nhớ lại những lời Thẩm phu nhân từng nói khi ta mới hồi phủ:
“Đã là người của phủ Thẩm, từng cử chỉ lời nói đều đại diện cho danh dự của nữ tử Thẩm gia. Mau chóng học lấy quy củ, chớ để thiên hạ nói ta dạy con không khéo.”
Giữa mùa đông giá rét, ta chép từng trang Nữ Giới,Những lễ nghi kia quả thật khó học vô cùng.
Bên cạnh có bà vú Trương canh chừng, cơm chẳng cho ăn, nước chẳng cho uống,
Hễ lười biếng là roi vút xuống như mưa.
Sau cùng, ta nhịn không nổi nữa, đoạt lấy roi mà đánh trả từng nhát.
Nha hoàn trông cửa chạy đi mật báo.
Đón ta là gương mặt đầy đau lòng và thất vọng của Thẩm phụ.
“Ta sao lại sinh ra đứa nghiệt chủng như ngươi! Ngay cả quy củ cũng không học nổi, ngươi định vứt bỏ hết thể diện của phủ Thẩm này mới cam tâm sao?”
Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng kia khiến ta cứng đờ.
Ta luống cuống ném roi xuống đất.
Có lẽ ông nói đúng…Ta đến cả quy củ cũng chẳng học nổi, quả thực chỉ khiến người ta khinh thường.
Nhưng —Ta không muốn để Tạ Hành xem thường ta.
Một cách… khó hiểu.
Ta thầm nghĩ trong lòng,Không biết về sau có cần phải ngủ ngoài giường Tạ Hành không nữa.
Di nương từng nói ta ngủ không được yên ổn,Chỉ mong đừng lăn khỏi giường mà ngã xuống.
Tạ Hành đột nhiên nắm lấy tay ta.
Ta giật mình, tay đang làm việc cũng ngừng lại, nghi hoặc nhìn sang chàng.
Lúc này, nét cười nơi mặt chàng đã thu lại hết, thần sắc có phần khó đoán.
“Ngươi làm những việc này… cũng là vì học quy củ ư?”
Ta lặng lẽ rút tay về.
Dù có kém nhạy bén đến đâu, ta cũng nhận ra tâm tình Tạ Hành lúc này không vui.
Thế nhưng, vì sao không vui… ta thực chẳng rõ.
Đành cắn răng mở lời:“Chàng… có gì không ổn sao?”
Tạ Hành chỉnh lại tay áo có chút nhàu nát, đáp khẽ:“Không có gì.”
Thế nhưng, mặt chàng rõ ràng viết đầy hai chữ: “không vui.”
12
Sau khi nghe ta kể lại, di nương phì cười:
“Nói con ngốc, con lại chẳng tin.”
“Hắn là vì con tỏ ra thờ ơ, nên mới ghen đấy.”
“Phu thê thì sao lại đem quy củ mà đối đãi nhau, con phải để tâm một chút.”
Ta mơ mơ màng màng bị di nương đuổi ra khỏi phòng,
Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ: hắn ghen rồi.
Tạ Hành… người nghiêm túc như thế mà cũng biết ghen ư?
Ta có hơi khó tin.
Tay bưng bát canh lê chưng đặc biệt nấu cho chàng, hương ngọt thanh thoang thoảng bay lên.
Ta bán tín bán nghi đi tới thư phòng.
Tạ Hành ngồi thẳng lưng trước án thư, ngón tay thon dài cầm bút lông, đang chuyên chú phê duyệt công văn.
Ánh mắt chàng nhàn nhạt lướt qua ta, đôi mày khẽ giãn ra một chút:
“Có việc gì?”
Ta đẩy bát canh lên phía trước:
“Tiết trời hanh khô, chàng uống chút canh lê cho mát họng.”
Một mảng sắc trắng ngà nổi bật trên bàn thư giản dị, có phần không hợp với cảnh vật xung quanh.
Tạ Hành nhìn chăm chú một lúc lâu.
Chàng nhướng mày, giọng mang theo ý vị sâu xa:
“Lại là quy củ nào ngươi học được vậy?”
Ta ngượng ngùng mím môi,Bắt chước giọng điệu của di nương, nói có phần lấy lòng:
“Không phải vì quy củ… là ta cố ý làm riêng cho chàng, giải nhiệt nhuận phế.”
Ta len lén quan sát Tạ Hành.
Di nương nói, nếu Tạ Hành có lòng với ta, hẳn sẽ mừng rỡ như điên.
Thế nhưng ta nhìn mãi, nhìn đến mấy lần, chàng vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Vững như núi, chẳng khác nào tảng đá lớn không chút gợn sóng.
Ta bắt đầu cuống,Mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc đều nuốt ngược vào.
Không biết từ khi nào, Tạ Hành ngẩng đầu lên,Thân mình ngả nhẹ lên ghế gỗ tử đàn, dáng vẻ lười nhác lại mang vài phần bất cần:
“Sao? Còn việc gì sao?”
Ta lắp bắp mở miệng:
“Không… không có gì.”
Nói xong xoay người rời đi, vô cùng chật vật.