7
Phó Ký lúc này tựa một con báo mất kiểm soát, toàn thân như dựng ngược lông, răng nghiến chặt, hơi thở mang theo sát khí đầy nguy hiểm.
Hắn vốn luôn là người nho nhã ôn hòa, phong thái thanh tao, đối nhân xử thế lễ độ. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến mức này.
Tạ Chinh cùng thê tử nhìn thoáng qua ba người trước mặt, ánh mắt phức tạp.
“Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng người chết chính là Triều Nhan. Các ngươi còn ở đây bôi nhọ nàng. Chẳng lẽ đợi đến khi ta tìm được thủ cấp của nàng, ném thẳng trước mặt các ngươi, các ngươi mới chịu khóc sao?”
“Vạn Triều Nhan đối với các ngươi rốt cuộc là gì? Là thân nhân? Hay là kẻ thù?”
“Các ngươi vì hạnh phúc của một nữ nhi mà hi sinh nữ nhi còn lại, vì một đạo sĩ đoán mệnh vô căn cứ mà bỏ mặc, chèn ép nàng. Các ngươi luôn nói nàng vô lễ, ngỗ nghịch. Ta muốn hỏi, ‘Tử bất giáo, phụ chi quá’ há chẳng phải lời Thánh nhân sao? Các ngươi từng dạy dỗ nàng bao giờ chưa?”
Lời của Phó Ký khiến phụ mẫu ta cứng họng, ngay cả Trưởng tỷ miệng lưỡi sắc bén cũng không thể phản bác.
Tạ Chiêu hừ lạnh, cười nhạt.
“Phó Ký, ta biết ngươi tức giận. Chuyện Triều Nhan gả cho ta vốn là một trò hề. Ta hoàn toàn có thể bỏ nàng, đợi nàng trở về rồi gả cho ngươi. Ngươi không cần ở đây làm càn.”
“A Chiêu! Câm miệng!”
Tạ Chinh kéo mạnh tay hắn, quát lớn một tiếng, ngay cả đại tẩu cũng hung hăng lườm hắn một cái.
Phó Ký như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, sắc mặt tái nhợt, bật cười thành tiếng.
“Tạ Chiêu, ngươi vẫn còn là người sao? Triều Nhan thật sự bị mù mới có thể thích một kẻ mù lòng mù mắt như ngươi. Ngươi đúng là vô phương cứu chữa!”
Nói xong, Phó Ký chỉnh lại y quan, trở về dáng vẻ nghiêm túc của quan chức Đình Úy phủ.
“Thân phận người chết đã xác định, hung thủ còn đang truy bắt, thi thể trước mắt chưa thể trao trả.”
“Đương nhiên, các ngươi cũng chẳng cần. Chân ta không tiện, cổng lớn của Vạn gia, Tạ gia, ta không bước vào được, cũng chẳng có ý định đến.”
Ta thấy Phó Ký xoay người rời đi, trong mắt hắn đã đỏ hoe, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt thanh tú của hắn.
Nước mắt ta cuối cùng cũng như lũ vỡ đê, tuôn trào không ngớt.
Ta biết, hắn đang nhớ ta, đau lòng vì ta.
Thế gian này, người đối xử tốt với ta nhất chính là hắn, cũng chỉ có hắn.
Ta không rõ rốt cuộc mình đã làm gì sai để bọn họ đối xử với ta như vậy.
Ngay cả khi ta đã chết, bọn họ vẫn không tin, thậm chí còn bôi nhọ thanh danh của ta.
Ta rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại bị đối xử như một kẻ tội đồ ác độc.
Có lẽ, ngay từ lúc ta sinh ra, đó đã là một tội nghiệt.
Sau khi Phó Ký rời đi, Tạ Chinh cùng thê tử cũng chẳng muốn ở lại Vạn phủ, viện cớ rời đi.
Trước khi đi, Tạ Chinh liếc nhìn Tạ Chiêu, hờ hững để lại một câu:
“Tự mình suy ngẫm đi.”
Sắc mặt Tạ Chiêu vô cùng khó coi.
Vừa bị Phó Ký chửi rủa một trận, huynh trưởng và đại tẩu cũng chẳng đứng về phía hắn, khiến hắn tự nhiên không vui.
Từ nhỏ đến lớn, hắn là người được trời ưu ái, chưa từng bị ai khinh thường đến mức này.
Phụ thân ta thấy hắn vẫn đứng yên, liền dò hỏi thử:
“Tạ tướng quân có muốn ở lại phủ dùng bữa?”
Tạ Chiêu trầm ngâm một lát, cuối cùng từ chối lời mời, xoay người rời khỏi Vạn phủ.
Ta một đường theo sát Tạ Chiêu, trông thấy hắn sau khi hồi phủ liền gọi thị vệ đến, ghé tai căn dặn vài câu.
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, còn hắn thì một mình ngồi lặng yên trong phòng, xuất thần suy nghĩ.
Trời vào cuối thu càng lúc càng lạnh, vậy mà hắn vẫn không đóng cửa, để gió ùa vào, thổi lật từng trang sách ta từng đọc.
Mặc dù nơi đây là hắn ở, nhưng đại bộ phận bày trí vẫn chưa thay đổi.
Cơn gió lành lạnh khiến hắn bừng tỉnh, đảo mắt nhìn quanh, chợt thở dài.
“Vạn Triều Nhan, nể tình bao năm quen biết, ngươi náo loạn đủ rồi thì mau trở về đi, tất cả đều có thể bắt đầu lại.”
Hắn lấy ngọc bội ra, cầm trong tay mà xoay qua xoay lại, bất giác lẩm bẩm.
Ta ngồi đối diện nhìn hắn, cảm giác như đã cách nhau một kiếp luân hồi, tựa một lần gặp lại cố nhân.
Đuôi mắt hắn hoe đỏ, chớp mắt, hít mũi, cố nén không để bản thân rơi lệ.
Ta cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn giải thích cũng chẳng ai nghe, muốn nói chuyện cùng hắn lại chẳng biết mở lời từ đâu.
Nói về gì đây?
Nói về tình cảm tuổi thiếu thời?
Nói về bất an của một cuộc hôn nhân sai lầm?
Nói về ba năm qua ta ngày ngày mong nhớ?
Hay nói về sự bạc tình của hắn, rằng từ đầu tới cuối, hắn chưa từng tin ta?
Trời đã về khuya, cửa phòng bị gió thổi, phát ra những tiếng cọt kẹt âm vang.
Tạ Chiêu mặc nguyên y phục nằm xuống giường, vừa chợp mắt liền bị thị vệ gọi dậy.