Ta cảm kích nhìn Giang Đình Vân, chuyện này hiển nhiên chẳng thể thiếu phần tâm huyết của chàng.
Ánh mắt giao nhau giữa chúng ta bị phụ thân bắt trọn.
Người vuốt râu, bật cười ha hả:
“Xem ra, lão phu năm đó quyết đoán chọn rể, quả là không lầm. Đình Vân đúng là đã chăm lo cho Nguyệt nhi của ta chu toàn.”
Được tán thưởng, Giang Đình Vân lập tức bỏ luôn hai chữ “ân sư”, miệng toàn một câu “nhạc phụ đại nhân”.
Lâm phủ từng bị niêm phong cũng được Hoàng thượng ban trả lại, trong ngoài đều được tu sửa, rạng rỡ như mới.
Chúng ta trở về nơi ấy dùng bữa đoàn viên, chuyện trò rôm rả đến tận khuya.
Ta không chống nổi cơn buồn ngủ, đành hồi phòng trước, phụ thân thì kéo Giang Đình Vân ngồi đánh cờ.
Nằm lại trong khuê phòng ta đã sống suốt mười tám năm, thân thể tuy rã rời, nhưng lòng xúc động khôn cùng khiến ta trằn trọc không sao chợp mắt, mãi đến lúc trời sáng mới ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh giấc thì đã là quá ngọ, phụ thân và Giang Đình Vân đều đã vào cung yết kiến.
Họ mang về một đống ban thưởng, cùng một tin khiến ta chấn động không thôi: Hoàng thượng chuẩn tấu, cho phép ta cùng Giang Đình Vân bù lại đại hôn năm xưa chưa cử hành.
Phụ thân xem lịch rất lâu, cuối cùng quyết định: mồng tám tháng sau thành thân.
Ta thương người mới hồi kinh chưa bao lâu, đã phải bận rộn vì hôn sự, liền đề nghị lùi lại cho người được nghỉ ngơi, nhưng phụ thân nhất định không chịu.
Việc cưới gả được chuẩn bị đâu vào đấy, gấp rút nhưng không rối loạn.
Phụ thân mỗi ngày ngoài việc tự tay xuống bếp nấu cho ta món ăn yêu thích, và đến từ đường trò chuyện với linh vị mẫu thân, thì dành trọn thời gian còn lại viết danh sách sính lễ, hận không thể đem cả Lâm phủ làm của hồi môn.
Giang Đình Vân cũng mang sính lễ đến, đủ một trăm hai mươi tám rương, tất cả đều là thứ tốt nhất trong khả năng chàng.
Ngày thành thân, Lâm phủ treo đèn kết hoa, trống chiêng rộn ràng, nửa thành đều tới xem náo nhiệt.
Ta vận giá y hoa lệ ngồi trong kiệu tám người khiêng, phía sau là mười dặm hồi môn đỏ thắm.
Lén vén rèm kiệu, thấy Giang Đình Vân cưỡi ngựa cao lớn, hết lần này đến lần khác ngoái đầu nhìn ta, vẻ hớn hở còn hơn khi đỗ trạng nguyên rước bảng vàng năm xưa.
Tới phủ tại phía nam thành, khách khứa nườm nượp, lời chúc tụng không dứt bên tai.
Chạng vạng, Giang Đình Vân mang theo men say nhè nhẹ trở về Lãm Nguyệt các — từ nay nơi này chính là chốn ở chung của hai người chúng ta.
Chàng nở nụ cười hiền, nhẹ nhàng vén lên hỉ khăn, rồi rót rượu hợp cẩn, cùng ta uống cạn.
Chung quanh dòng chữ kỳ lạ tràn ngập bong bóng hồng phấn và tim đỏ lấp lánh.
【Cảm động đến muốn khóc mất thôi, đôi phu thê ta mê là ngọt ngào viên mãn nhất trần gian!】
【Hai người họ có ngày hôm nay, bọn ta nhất định phải ngồi bàn chủ tiệc! Nếu không, họ còn dây dưa ngược tâm mấy năm nữa mất!】
【Đúng thế! Ta thích nhất là tình yêu không hiểu lầm, không kẻ thứ ba, hai bên cùng hướng tới nhau!】
【Nữ chính và tiểu cẩu 99 nhé! Nhất định phải hạnh phúc mãi mãi!】
“Phu nhân đang ngẩn người nhìn gì thế? Đêm xuân ngắn ngủi, chi bằng sớm nghỉ thôi.”
Giang Đình Vân ánh mắt như phủ một lớp nước, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua gò má ta.
Ta còn chưa kịp đáp, chàng đã cởi hài, cởi ngoại y của ta, bế ta đi về phía thùng tắm gỗ đã chuẩn bị sẵn.
Đêm nay, triệt để lật đổ mọi ấn tượng về Giang Đình Vân trong lòng ta.
Bề ngoài ôn nhuận như ngọc, chẳng ngờ…
Đến nửa đêm, toàn thân ta nhức mỏi, mệt tới mức ngón tay cũng chẳng nâng lên nổi.
Nhớ lại lời mấy dòng chữ từng nói, ta khản giọng thì thầm:
“Thật là nói bậy… hắn làm sao có tật được… bao nhiêu canh thuốc của ta, hóa ra uống uổng phí hết rồi…”
Không ngờ Giang Đình Vân lại nghe thấy, bật cười:
“Hửm? Vậy ra mấy ngày trước, phu nhân cho ta uống là… thuốc cường dương sao?”
Bị chọc tức đến bật cười, chàng liền nhào tới lần nữa, nhất định phải khiến ta hoàn toàn gỡ bỏ mọi hoài nghi.
Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi.
Trong phòng, xuân ý nồng nàn, ánh nến mờ ấm.
【Toàn văn hoàn】