Để tạo bất ngờ cho chồng, mùng Một Tết tôi đã đổi ca làm và lén về quê anh.

Vừa vào đến làng, tôi đã thấy anh tay dắt một đứa bé, tay nắm một người phụ nữ, cùng nhau đi chúc Tết từng nhà.

Tôi tức giận lao đến, phản ứng đầu tiên của chồng lại là vội vã bảo hai người họ rời đi.

Đứa bé tầm bảy, tám tuổi nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi:

“Dì ơi, dì là vợ mới của ba cháu hả?”

1

Để tạo bất ngờ cho chồng, mùng Một Tết tôi cố ý đổi ca làm, lén chạy về quê anh.

Vừa vào đến đầu làng, tôi đã thấy anh ta tay trái nắm tay một đứa trẻ, tay phải dắt theo một người phụ nữ, cả ba cùng đi chúc Tết từng nhà.

Tôi tức tối bước nhanh đến, phản ứng đầu tiên của anh ta là lập tức bảo đứa bé và người phụ nữ rời đi trước.

Đứa bé tầm bảy, tám tuổi nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:

“Dì ơi, dì là vợ mới của ba cháu hả?”

Vừa nghe xong câu đó, mặt chồng tôi sầm lại, vội vàng giục người phụ nữ kia đưa đứa bé rời đi.

Lúc bị kéo đi, thằng bé còn quay đầu lại vẫy tay chào tôi, giọng lanh lảnh:

“Dì ơi, con với mẹ về nhà đợi dì với ba nha!”

Tôi giận đến mức máu sôi sùng sục:

“Vương Tư Vũ, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?!”

Mấy hôm trước, sau khi công ty ra lịch trực Tết, tôi báo với chồng rằng mùng Một tôi vẫn phải đi làm.

Anh chẳng tỏ ra tiếc nuối gì, ngược lại còn an ủi tôi:

“Anh tự về quê cũng được. Em trực cực rồi, khỏi phải chạy tới chạy lui cho mệt. Mùng Ba anh sẽ quay lại.”

Tôi bịn rịn tiễn anh đi, sau đó lén lút hỏi thăm trong công ty xem có ai chịu đổi ca không.

Tận đến tối 29 Tết, cậu nhân viên mới – Tiểu Vương – chủ động đến tìm tôi, nói sẵn sàng thay ca.

[Chị Thôi, tiền đổi ca là có thật chứ?]

Tôi lập tức chuyển khoản cho cậu ấy, và ngay sau đó nhận được tin nhắn:

[Chị cứ yên tâm, em sẽ trực cẩn thận.]

Sau khi giải quyết xong ca trực, tôi nhìn ngôi nhà mới lạnh lẽo, chẳng có tí không khí Tết nào, bèn quyết định tạo bất ngờ cho chồng — thu dọn hành lý, đặt chuyến tàu sớm nhất về quê anh.

Xuống tàu cao tốc còn phải bắt thêm mấy chuyến xe nữa, cuối cùng tôi cũng tới được đầu làng.

Nhưng vừa xuống xe đã thấy cảnh tượng khiến tôi choáng váng: anh ta đang dắt theo đứa bé và người phụ nữ kia đi chúc Tết từng nhà!

Mệt mỏi xen lẫn cơn tức khiến tôi muốn nổ tung đầu.

“Tiểu Phù, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đã…”

Anh ta bước tới định nắm tay tôi, nhưng tôi lập tức né tránh.

“Đến con cũng gọi anh là ba rồi, còn muốn giải thích cái gì nữa?”

Bị tôi chặn họng, Vương Tư Vũ lắp bắp:

“Tiểu Phù… mình về trước đi, đừng làm loạn ở làng.”

Tôi lạnh mặt, bước thẳng vào căn nhà họ vừa chúc Tết xong.

Người phụ nữ chủ nhà thấy tôi — một kẻ lạ mặt đột nhiên xông vào — thì hoảng hốt, vỗ ngực nói:

“Cả nhà ba người người ta rõ rành rành, còn có thể là quan hệ gì khác nữa? Cô em, cô không phải người làng đúng không?”

Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì Vương Tư Vũ đã vội vàng chạy vào xin lỗi rối rít.

Lúc này, bà chủ nhà mới nhận ra điều gì đó, chỉ vào tôi hỏi:

“Tiểu Vũ, cô ấy là ai vậy?”

Vương Tư Vũ lúng túng liếc tôi một cái, rồi nhìn họ với ánh mắt áy náy:

“Bạn tôi.”

Tôi không nói không rằng, giơ tay tát thẳng vào mặt anh một cái.

Sau đó nhìn mọi người đang sửng sốt mà tuyên bố:

“Nghe cho rõ đây, tôi là vợ hợp pháp của anh ta.

Nuôi bồ nhí trong làng mà mấy người còn để loại người này đi chúc Tết?

Không sợ xui cả năm à?”

Nói xong câu đó, tôi quay người bỏ đi, không ngoái lại.

Vương Tư Vũ lập tức đuổi theo, bước ba chân làm hai, giật lấy vali trong tay tôi, cầu khẩn:

“Tiểu Phù, em hiểu lầm rồi mà…”

“Hiểu lầm? Thằng bé gọi anh là ba, chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Tôi nghe rõ ràng rành mạch luôn đấy!”

Thấy không giật lại được vali, tôi cũng mặc kệ.

Nhưng Vương Tư Vũ lại không chịu buông tôi ra.

“Em bắt không được xe đâu. Theo anh về trước đi, anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện.”

Chúng tôi đứng đối đầu nhau giữa trời lạnh căm căm suốt nửa tiếng đồng hồ, tất cả ứng dụng gọi xe đều im re, không tài nào đặt được, cuối cùng tôi mới buộc phải nhượng bộ theo anh ta quay về.

Có người phụ nữ với đứa trẻ “báo trước”, nên khi bố mẹ chồng thấy tôi cũng không bất ngờ gì, còn niềm nở kéo tôi vào nhà.

Tôi chẳng buồn diễn trò xã giao, giả vờ như không thấy những hành động dè dặt của họ, bước vào, ngồi phịch xuống giường đất, tự tay bóc hạt dưa ăn.

Bốn người lớn ở ngoài không biết thì thầm cái gì, còn thằng bé thì lại tỏ ra rất tò mò, cứ dán sát lại gần tôi.

“Dì ơi, con tên là Đại Tường, bảy tuổi rồi.”

Nó nói xong liền quỳ phịch xuống đất, cúi đầu lạy một cái rồi chìa tay ra:

“Dì ơi, chúc dì năm mới vui vẻ!”

Trong lòng tôi vẫn còn đang bốc hỏa, chẳng muốn để ý đến nó. Nhưng thằng bé vẫn không buông tha, còn nhắc tôi:

“Dì phải lì xì chứ ạ.”

“Tôi không có tiền!”

“Không thể nào, ông nội nói dì kiếm nhiều tiền lắm, phải nuôi tụi con nữa.”

Lời trẻ con vô tư, nhưng lọt vào tai tôi lại thành ra vô cùng chối tai.

Vương Tư Vũ vốn là “phượng hoàng bay ra từ núi rừng” — khi tôi cưới anh, người thân bạn bè đều khuyên tôi đừng dại, nhưng tôi lại yêu anh thật lòng.

Dù anh chẳng kiếm được bao nhiêu, chưa mua nổi nhà xe ở thành phố, chỉ cần anh đối xử tốt với tôi là được.

Ba năm hôn nhân, anh chưa từng khiến tôi thất vọng.

Biết tôi ghét làm việc nhà, anh chủ động gánh hết. Biết tôi không muốn sinh con, anh chịu áp lực từ gia đình, vẫn chỉ nói: chờ sau này có tiền, sẽ cho tôi một cuộc sống tốt hơn rồi mới tính tiếp.

Đến bây giờ tôi mới hiểu — thì ra anh sớm đã có một đứa con trai, nên mới chẳng gấp gì chuyện sinh thêm.

2

Thấy tôi vẫn dửng dưng, Đại Tường mon men lại gần định lục túi tôi. Tôi bực mình đẩy nó ra, ai ngờ nó lảo đảo ngã xuống đất rồi khóc ré lên, khiến mấy người lớn lập tức chú ý.

Người phụ nữ kia là người lao vào đầu tiên, ôm lấy đứa bé an ủi, nhưng vẫn không quên lườm tôi một cái sắc như dao.

Sắc mặt bố mẹ chồng cũng chẳng tốt hơn là bao, ông bố chồng — người từ đầu đến giờ mới nói được chưa tới mười câu với tôi — mặt mày tối sầm lại. Nếu không nhờ Vương Tư Vũ kịp thời cản lại, chắc cái nắm đấm đang siết chặt của ông đã vung lên rồi.

Ông lầm bầm một câu gì đó bằng tiếng địa phương tôi nghe không hiểu, mà khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Vương Tư Vũ nhíu mày kéo mọi người ra ngoài, nói muốn nói chuyện riêng với tôi.

“Tiểu Phù, Đại Tường còn nhỏ, em có giận thì trút lên anh, đánh nó làm gì?”

“Đánh? Nó đáng bị đánh! Vừa gặp đã đòi lục túi tôi, chẳng có tí giáo dục nào cả!”

Tôi không kìm được, giọng càng lúc càng lớn, giận dữ trào ra không thể kiểm soát.

Thế mà Vương Tư Vũ vẫn còn cố cãi:

“Đại Tường là đứa bé ngoan, chắc chắn em hiểu lầm rồi.”

“Con anh thì tất nhiên anh bênh nó. Vương Tư Vũ, anh nghĩ tôi ngu đến mức không nhận ra gì à?”

Anh ta ôm đầu day day thái dương, vẻ mặt mệt mỏi:

“Em hiểu lầm rồi… Đại Tường không phải con anh.”

Tôi bật cười, giọng lạnh như băng:

“Không phải? Vậy anh soi gương đi, tai với miệng hai người giống nhau như đúc, anh nghĩ tôi mù chắc?”

Anh ta thở dài, nắm lấy vai tôi, nhìn thẳng:

“Anh còn một người anh trai, Đại Tường là con anh ấy — đứa con sinh ra sau khi anh trai anh mất.

Hồi đó để có tiền cho anh đóng học phí, anh trai đã đi làm trên núi lúc trời mưa, trượt chân ngã xuống chết.

Anh nợ anh ấy, cũng nợ Đại Tường và mẹ nó — Xuân Hoa. Anh phải chăm sóc cho họ.”

Tôi nhìn kỹ vẻ mặt anh, không giống như đang nói dối, nhất thời cũng không biết nên tin hay không.

Chúng tôi cưới nhau ba năm, chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện có anh trai.

Anh ruột — dù đã mất — cũng không thể không một ai trong gia đình đề cập đến. Nhất là chuyện giấu tôi vụ Xuân Hoa và Đại Tường.

Nếu nói là sợ tôi nghĩ đứa bé là gánh nặng thì tại sao ở đầu làng anh còn dắt tay Xuân Hoa?

“Tại sao cả làng đều nói ba người là một gia đình?”

“Phụ nữ góa bụa bị nhiều điều tiếng, bố mẹ anh sợ Đại Tường còn nhỏ, không có ba sẽ bị ảnh hưởng nên cứ để mọi người nghĩ như vậy.”

Anh ta nói rất chân thành, lý do nghe cũng có lý phần nào, khiến lòng tôi bắt đầu lung lay.

Anh còn nói thêm:

“Nếu em không tin, anh sẽ để Xuân Hoa đến nói chuyện với em.”

Tôi nghĩ lại những việc Vương Tư Vũ từng làm cho tôi, sự ân cần của anh không phải là giả. Có khi, thật sự anh chỉ muốn bảo vệ đứa bé và mẹ nó.

Hơn nữa, nếu anh thực sự muốn giấu tôi, sao lại còn rủ tôi về quê ăn Tết?

“Thôi được, tạm thời tôi tin anh.”

Trên bàn ăn, Đại Tường thấy Vương Tư Vũ gắp cho tôi một miếng thịt thì chu môi:

“Ba chỉ gắp cho dì, con cũng muốn!”

Vương Tư Vũ gắp cho nó một miếng, tưởng thế là yên, ai ngờ nó lại tiếp tục giục:

“Gắp cho mẹ nữa! Rồi ông bà nội cũng phải có!”

Vương Tư Vũ khó xử liếc nhìn tôi, đợi đến khi ông bố hừ lạnh một tiếng thì anh mới miễn cưỡng làm theo, lần lượt gắp thịt cho từng người.

Đại Tường vẫn chưa chịu dừng, còn cố ý ghé sát Xuân Hoa hỏi:

“Mẹ ơi, thịt ba gắp có phải là ngon nhất không?”

Xuân Hoa ngượng ngùng liếc nhìn Vương Tư Vũ, khẽ gật đầu.

Thấy cảnh đó, tôi lập tức mất sạch cảm giác muốn ăn, ném bát đũa xuống bàn rồi đứng phắt dậy bỏ ra ngoài.

Chương 2 ở đây nha: