- Trang chủ
- TÁI GIÁ VỚI KẺ THÙ CŨ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: TÁI GIÁ VỚI KẺ THÙ CŨ
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
18
Cuối cùng, phủ Thẩm cũng khôi phục yên tĩnh.
Lục Cảnh Xuyên vẫn chưa rời đi, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái.
Tâm ta đột nhiên khẽ rung động.
Hắn nói: “Thẩm đại nhân, thực ra hôm nay ta đến quý phủ, còn một chuyện nữa.”
“Ta có ý với tiểu thư nhà người, nguyện cầu thú làm chính thê.”
Ta không ngờ hắn lại nói ra chuyện này nhanh như vậy.
Phụ mẫu ta, sau chuyện của Phó Tụng An, cũng chẳng dám dễ dàng quyết định.
Mặt ta nóng bừng.
“Dung Âm mới vừa hưu ly, xin Lục đại nhân cho nàng thêm thời gian suy nghĩ.”
Lục Cảnh Xuyên nhìn ta chăm chú, rồi khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Lần trở về này, lại giống như thuở chưa xuất giá.
Mỗi ngày ta đều thảnh thơi phơi nắng trong sân, chuyện trò đôi câu với các nha hoàn.
Không lâu sau, trong lúc cùng bọn nha hoàn tán gẫu, ta mới hay tin — Yên nhi đã chết.
Hôm đó nàng bị Phó Tụng An đẩy ngã, bụng va xuống đất.
Trên đường hồi kinh, dưới thân liền huyết chảy không dứt, nơi hoang sơn dã lĩnh lại chẳng có đại phu nào.
Một xác ba mạng.
Phó Tụng An bèn chôn nàng sơ sài nơi bãi đất hoang.
Nghe xong, ta chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Phó Tụng An, thực sự là kẻ bạc tình tuyệt nghĩa.
Lúc còn yêu, hắn sẵn sàng vì nàng mà chống lại cả thiên hạ.
Thế nhưng khi chạm tới lợi ích bản thân, dù có là mạng người, hắn cũng sẵn lòng vứt bỏ.
19
Ta ngỡ rằng đời này sẽ không còn gặp lại hắn nữa.
Ai ngờ, đúng ngày Thất Tịch, ta cùng bọn nha hoàn ra phố thưởng đăng.
Giữa dòng người đôi lứa đi lại san sát, chỉ có mình Phó Tụng An lẻ loi đơn độc.
Trên vai vác một bọc vải xanh, hình dung tiều tụy, đơn chiếc vô cùng.
Sự tình của hắn, về sau ta cũng nghe đôi chút.
Nghe nói hắn phạm sai, bị các quan đồng triều dâng sớ đàn hặc.
Trước kia, phụ thân ta còn che chở cho hắn, gắng sức giữ lấy thanh danh.
Nhưng giờ đây, phụ thân sẽ không còn vì hắn mà nhọc lòng nữa.
Lần này, hắn bị giáng chức, lưu đày đến tận Giang Nam, núi cao đường hiểm, thiên lý vạn trùng.
Hôm nay, hẳn chính là ngày hắn khởi hành.
Phó Tụng An cũng nhìn thấy ta, liền bước lại gần, định nắm lấy tay ta, nhưng ta nghiêng mình tránh đi.
“Dung Âm, đã lâu không gặp.”
“Thật sự… nàng không thể tha thứ cho ta sao?
Yên nhi đã chết, Châu nhi cũng đã đưa về nông thôn… về sau sẽ chẳng còn ai quấy nhiễu đôi ta nữa. Nàng trở về bên ta được không?”
Phó Tụng An xúc động kéo lấy cánh tay ta, khiến ta giật mình lùi lại.
“Cái tên vô lễ nào thế kia! Mau buông tay tiểu thư nhà chúng ta!”
Hắn kéo kéo giằng giằng, chẳng mấy chốc đã có không ít người đứng vây xem.
“Phó Tụng An, buông tay!”
“Muốn ta tha thứ cho ngươi? Đừng nằm mộng!
Ta nay đã quyết tái giá, ngươi nên biết giữ thể diện một chút!”
Vừa dứt lời, Phó Tụng An liền kêu lên đau đớn.
Tay hắn gần như bị Lục Cảnh Xuyên — kẻ vừa bất ngờ xuất hiện — bẻ gãy.
Ta vội vàng núp sau lưng Lục Cảnh Xuyên.
Phó Tụng An vẫn nhìn ta chăm chăm, giọng không thể tin được: “Dung Âm… Người nàng muốn lấy là hắn? Là Lục Cảnh Xuyên ư?”
Ta khựng lại một chút, rồi nghiêm giọng đáp: “Đúng vậy.”
Phó Tụng An bật cười, tiếng cười mang theo điên dại, miệng lẩm bẩm: “Sao lại có thể… sao lại có thể như thế…”
Nói đoạn, hắn loạng choạng rời đi, dáng hình thê lương.
Lục Cảnh Xuyên đứng ngây người tại chỗ.
“Nàng vừa rồi nói muốn gả cho ta… là thật lòng hay chỉ để dọa hắn?”
Hắn tròn mắt nhìn ta, ánh nhìn đầy mong mỏi, ngây thơ như thuở niên thiếu, khiến lòng ta khẽ lay động.
“Ta là thật lòng.” — ta gật đầu.
Ánh mắt giao nhau.
Đúng lúc đó, trời cao rực sáng.
Mấy tiếng nổ vang dội, pháo hoa rực rỡ nở bung giữa đêm Thất Tịch.
Lục Cảnh Xuyên khẽ chạm vào tay ta: “Đèn thỏ này, tặng nàng.”
Ta tròn mắt kinh ngạc: “Ngươi… ngươi giải được hết thảy đố đèn sao?”
Hắn khẽ gật đầu.
Trước đó, ta cũng ưng ý chiếc đèn hình thỏ này, nhưng câu đố cuối cùng dù nghĩ mãi vẫn không thông suốt, đành từ bỏ.
“Chỉ cần nàng thích, dù có khó mấy, ta cũng phải tặng được cho nàng.”
20
Lục Cảnh Xuyên hành động rất nhanh, hôm sau thân mẫu của hắn đã đích thân đến cửa.
Hai nhà nhanh chóng định hôn kỳ, sính lễ cũng đưa vào Thẩm phủ như nước chảy.
Đêm trước ngày đại hôn, ta có phần thao thức, cùng nha hoàn ra viện hóng gió, trò chuyện đôi câu.
Nha hoàn không biết nghe được ở đâu, thấp giọng truyền tin: “Nghe nói Phó Tụng An vừa đến Giang Nam chưa được bao lâu, đã lạc đường trong rừng.
Lúc tìm thấy thì đã trúng độc bởi khí chướng, mất mạng giữa hoang sơn, không kịp cứu.”
Mấy nha hoàn còn đang xì xào cảm thán: “Thật đáng đời.”
Đột nhiên, trên đầu tường hiện ra một bóng người.
“Ngươi đến làm gì? Ngày mai đã thành thân, sao lại tới lúc này?” — ta khẽ hỏi.
Kẻ ấy khẽ cười: “Muốn gặp nàng, thì đến.”
Một nha hoàn hấp tấp chạy tới: “Tiểu thư, lão gia và phu nhân đến!”
Ta vội vẫy tay bảo hắn mau rời đi, kẻo bị song thân trông thấy.
Hắn cười khẽ, tung người nhảy khỏi tường, chỉ để lại một câu: “Ngày mai gặp lại.”
Ta nhìn theo hướng hắn rời đi, khẽ cười, miệng cũng lẩm bẩm: “Ngày mai… gặp lại.”