- Trang chủ
- TA VỚI KHUÊ MẬT CÙNG XUYÊN THƯ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: TA VỚI KHUÊ MẬT CÙNG XUYÊN THƯ
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Du Du, ngươi cũng biết đó, ta vốn tính độc lập, chẳng thích bị trói buộc bởi hôn nhân hay lễ giáo. Ta chỉ muốn sống theo lòng mình, làm những điều ta yêu thích. Nếu sống cùng người kia khiến ta vui hơn khi ở một mình, ta sẽ chọn gắn bó. Ngược lại, nếu nhận ra độc thân là an vui hơn, ta sẽ rời đi, chứ không phải gượng ép bản thân để vừa lòng một ai khác.”
“Những điều ta mong cầu, ở thời đại của chúng ta vốn chẳng phải quá đáng. Nhưng đây là cổ đại, Chu Đạo An lại không giống Chu Lễ An — hắn là thiên tử. Dù hiện giờ hắn nhường nhịn ta, chịu đựng ta mọi điều, nhưng đến một ngày cũng sẽ chịu không nổi. Mà lúc ấy, ta đã bị vây trong bốn bức tường cung cấm, muốn trốn cũng chẳng được nữa — biết phải làm sao?”
Cả lòng ta mịt mờ như sương phủ.
“Ta thấy, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Thậm chí ngay cả những điều ấy, ngươi cũng chưa từng dám nói với hắn, đã tự mình buông tay trước. Mạc Chi Sanh, chẳng phải trước kia ngươi luôn lấy câu ‘kịp thời hưởng lạc’ làm phương châm sống ư? Giờ đã thật lòng thích người ta rồi, vì sao không dám tranh, không dám nói, lại cứ như một con gà con rúc vào người ta gặm cổ vịt?”
“Ta sợ mình sẽ không hạnh phúc…”
Ta cúi đầu, khẽ đáp.
“Nhất định ngươi sẽ hạnh phúc!”
Du Du đứng dậy, nhìn ta đầy kiên định.
Khoảnh khắc ấy, lòng ta ấm áp lạ thường, muốn ôm chầm lấy nàng.
Ai ngờ cảm xúc dâng trào quá mức, nước ối liền vỡ.
12
Đứa nhỏ này quả thật mang tính cách của ta — nóng nảy, vội vàng. Phụ thân nó còn chưa đến, nó đã vội chào đời.
Hắn bước dưới ánh trăng mà đến, nhưng chẳng dám bước qua ngưỡng cửa.
Ngoài khe cửa, là bóng hình cao ráo quen thuộc, đôi mắt khẽ ươn ướt, cố nén vui mừng, lại mang theo vài phần cô tịch.
Kỳ thực ta biết thế gian này vốn chẳng mấy phần dịu dàng, nhưng hai năm qua xuyên vào quyển sách này, ngoài Lam Du Du, kẻ ta gặp đều là người thiện ý.
Từ Lý Nguyệt Như phóng khoáng chân thành, đến các cung nữ trong Đông cung.
Hắn vì ta mà gạt hết hiểm họa, âm thầm che chở, không lời, không oán.
Ta hiểu — đời này ta sẽ không gặp ai như hắn nữa.
Chỉ cần hắn đứng nơi đó, lòng ta liền chộn rộn không yên, tim đập rối bời.
Ta vốn định giữ vẻ thản nhiên như chẳng có gì.
Nào ngờ nước mắt đã đi trước một bước — chúng thành thật hơn bất kỳ lời nói nào của ta.
Bốn mắt giao nhau, ta mỉm cười trong nước mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không tới nhìn con gái của ngươi một cái sao?”
Khi có đủ cảm giác an toàn, mọi lo âu đều tan biến.
Hắn bước dưới ánh trăng rực rỡ mà đến, ta âm thầm hạ nguyện — kiếp này, sẽ chẳng bao giờ chia xa.
Ta đặt tên cho con gái là Phù Nguyệt.
Chỉ mong đứa bé mang theo tất cả yêu thương của phụ mẫu ấy, có thể như ánh trăng vằng vặc kia — dẫu có lúc tròn, lúc khuyết, vẫn chẳng quên toả sáng.
Lúc ta thốt ra điều ấy, Chu Đạo An đang đội lên đầu ta chiếc phượng quan nặng nề.
Phù Nguyệt đưa tay chạm vào viên đông châu đính bên trên.
Sắc mặt ta thoắt biến, lập tức tháo phượng quan xuống trả lại, lườm hắn một cái thật gắt.
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đội lại phượng quan Lý Nguyệt Như từng dùng sao? Nhìn cho kỹ đi — đây là viên đông châu lấy từ triều quan của ta đó!”
Ta nhìn kỹ, quả thật viên châu trên phượng quan lớn hơn ban đầu, ánh sắc cũng trong suốt hơn nhiều.
“Trời ạ, ngươi điên thật rồi, vậy thì ngươi lên triều bằng gì? Đội cái mũ trống không mà ra sao?”
Ta bực mình định gỡ viên châu xuống trả lại cho hắn, nhưng khảm quá chắc, chẳng gỡ nổi.
Chu Đạo An liền nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Có ai dám nhìn thẳng vào triều quan của thiên tử đâu? Trẫm không cần đến nó, vẫn tự có khí thế.”
“Thế còn sau này con trai ngươi đội gì?”
“Chuyện tương lai… để sau hẵng nói.”
“Nhưng ta đã mang thai rồi.”
Ta vốn tưởng hắn sẽ mừng rỡ, nào ngờ sắc mặt hắn chợt trầm xuống.
Thấy Phù Nguyệt đang chơi đùa bên cạnh, hắn ghé sát tai ta, nói khẽ điều gì đó.
Mặt ta đỏ bừng, vội vã cấu mạnh vào hông hắn.
Hắn kêu oai oái, cả Khôn Ninh cung đều cúi đầu cười.
“Ta thật hiếu kỳ, năm đó ngươi nhẫn nhịn thế nào nổi?”
“Lúc ngươi mới gả vào, đêm tân hôn liền quay lưng ngủ mất, sau đó cứ thấy ta là tránh, ta tưởng ngươi không muốn, nên cũng chẳng dám ép.”
“Chẳng lẽ trước khi cưới, ngươi chưa từng thấy ta?”
“Dĩ nhiên là chưa.”
Bỗng dưng ta bật khóc, Chu Đạo An thì ngơ ngác.
Trước kia ta không dám hỏi, vì sợ đáp án sẽ khiến ta tổn thương — rằng người hắn thương vốn không phải ta.
“Thế sau đó, sao ngươi đột nhiên không nhịn được nữa?”
Hắn dùng tay áo khẽ lau lệ nơi khoé mắt ta.
“Lúc đó ta vừa đăng cơ, ngươi lại nhảy xuống hộ thành hà. Ta giận lắm, cũng sợ… sợ ngươi thực sự chạy mất. Ta nghĩ, nếu ngươi có con của ta, liệu có còn muốn bỏ đi nữa chăng. Thứ lỗi cho ta, có lẽ ta đã quá hèn hạ, muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc ngươi.”
“Rồi sau đó thì sao?”
Ta không cam lòng, tiếp tục hỏi.
“Sau đó ta nhận ra, ngươi cũng chẳng bài xích ta, ta liền nghiện — muốn ngày ngày được nhìn thấy ngươi.”
Ta ngẩn người, vội đưa tay che miệng hắn.
“Nói nhỏ thôi! Đây là lời nên nói ra ư?!”
Hắn phá lên cười: “Ngươi cuống cái gì, ta có nói là ngươi nghiện đâu.”
…Hoá ra là ta nghe nhầm thật rồi.
“Vậy rốt cuộc, ngươi thích ta điểm nào?”
Chu Đạo An khẽ cười, khóe môi cong lên thành hình vầng trăng non.
“Ta chỉ muốn biết, cô nương tên là Mạc Chi Sanh, rốt cuộc có chịu lên tiếng hay không.”
Ta bực mình cấu vào cánh tay hắn: “Nghiêm túc một chút, nói thật lòng đi!”
Hắn hắng giọng hai tiếng, ra vẻ đứng đắn.
Ta nín thở chờ câu trả lời.
“Mỗi lần ta nói ‘Thái tử phi nên giữ lời giữ lễ’, là y như rằng ngươi lại ra vườn nhổ hải đường Tây Phủ của ta. Khi ấy ta liền nghĩ, một cô nương thẳng thắn như thế, ta nhất định phải dùng cả sinh mệnh mà bảo vệ nàng.”
Giây phút ấy, ta biết — ta đến thế gian này, là vì hắn.