QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Thấy Tổng giám đốc Hồ không vui, bố lập tức kéo mẹ tôi sang một bên với cái cớ “phụ giúp”.

“Không phải tôi đã chuyển tiền cho bà rồi sao? Mao Đài đâu? Sao bà mang hết đồ ăn thừa ra?”

“Mao Đài đắt quá, mấy món thừa để lâu sẽ hỏng, tôi cũng chỉ muốn tiết kiệm một chút thôi mà.”

Mẹ tôi tỉnh bơ đáp.

Bố tôi đành dày mặt quay lại xin lỗi:

“Anh Hồ, thật ngại quá, tiếp đãi không chu đáo, mong anh bỏ qua.”

Dù sao cũng là sư đệ của mình, Tổng giám đốc Hồ vẫn cố tỏ ra rộng lượng, tạm châm chước.

Ông ta vừa ăn vừa khen lấy khen để:

“Không sao, tiết kiệm là một đức tính tốt. Ăn đồ còn lại mới có cảm giác gia đình.”

“Tiết kiệm chi phí mới khiến công ty phát triển bền vững. Đây cũng là trải nghiệm quý giá, sống lại cảm giác gian khổ mà!”

Bố tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hùa theo.

“Nói thật với sư huynh, nhà tôi vẫn luôn sống tiết kiệm. Một hạt gạo là một giọt mồ hôi mà.”

Họ cụng ly rôm rả, vô cùng hợp cạ.

Cho đến khi… mẹ tôi bưng ra một tô súp lục phủ ngũ tạng bò, bầu không khí đang vui liền chững lại.

“Sư huynh, thử xem canh tôi nấu có ngon không!”

Bị mẹ tôi hối thúc, Tổng giám đốc Hồ cũng không nghi ngờ gì, múc một tô uống ngay.

“Chị dâu nấu ngon thật, đây là thịt heo hay thịt cừu vậy?”

Mẹ tôi cười đắc ý:

“Là nội tạng bò đấy! Ngon không? Ăn mà không nhận ra luôn chứ gì!”

“Món này tôi làm cực kỳ kỳ công đấy, anh đúng là có phúc ăn!”

Mặt Tổng giám đốc Hồ và bố tôi lập tức trắng bệch.

Ông Hồ cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, lập tức ném bát xuống, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, ông ta đi thẳng đến bệnh viện. Bố tôi còn định đuổi theo xin lỗi.

Kết quả bị vệ sĩ của ông Hồ đánh cho một trận tơi tả.

Về đến nhà, càng nghĩ càng tức, bố tôi liền vung tay tát mẹ tôi mấy cái, chỉ thẳng mặt bà mà chửi:

“Bà bị điên à?! Tôi đã nói đừng mua thịt bò, bà không nghe hả?! Bà không biết dị ứng có thể chết người sao?!”

Mẹ tôi vẫn ôm mặt, cố gắng cãi lại:

“Nội tạng bò thì đâu phải thịt bò, làm sao mà dị ứng chứ? Tôi thấy là ông ta ăn ít quá thôi!”

“Đúng là cái ông sư huynh của ông, quá yếu đuối luôn!”

11

Bố tôi tức đến mức mặt đen lại, rồi càng lúc càng đen hơn.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng mua thịt bò, đừng mua thịt bò! Bà muốn chết thì đừng kéo cả tôi với Phi Phi chết theo!”

“Bà biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới được sư huynh nâng đỡ không? Cả công việc tôi cũng nghỉ rồi, giờ thì hay rồi!”

“Bà cố ý chơi tôi đúng không?!”

“Phi Phi thì bị bà hại, không thi được công chức. Sư huynh thì bị bà làm mất mặt. Bà không hiểu tiếng người à?! Bà muốn hại cái nhà này tan nát mới vừa lòng à?!”

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa ấm ức giải thích:

“Tôi chỉ cho thêm một ít nội tạng bò thôi mà. Ổng chưa từng ăn thịt bò, tôi tốt bụng cho ông ấy nếm thử hương vị. Còn không biết ơn tôi!”

“Hơn nữa, tôi làm tất cả cũng là vì cái nhà này!”

“Có chuyện thì chỉ biết đổ lên đầu tôi, sao ông không tự làm đi?!”

Bố tôi tức đến nỗi lửa bốc từ đầu. Giấc mơ thiếu gia nhà giàu của anh tôi cũng vỡ vụn, phát điên tại chỗ.

Mẹ tôi bị cả hai đánh đến mức la hét không ngừng.

Lần này, không có tôi đứng ra bảo vệ họ, họ mới lần đầu nếm trải cảm giác bị mẹ tôi “đâm sau lưng”.

Tôi rất tốt bụng, liền gọi cảnh sát báo án giúp mẹ.

Chống bạo lực gia đình là trách nhiệm của tất cả mọi người.

Khi cảnh sát đến, tôi đang đỡ mẹ ngồi xuống ghế.

“Bố, sao bố lại đánh mẹ con? Mẹ cũng là vì tiết kiệm tiền cho bố thôi mà.”

“Bố sao lại không thể thông cảm cho tấm lòng khổ tâm của mẹ con chứ?”

Nghe tôi nói vậy, bố tôi càng tức đến mức không thể kiềm được.

“Mày có tư cách gì lên tiếng? Mù hay què mà không ngăn mẹ mày lại?!”

“Nuôi mày có ích gì hả, đồ vô dụng!”

Ha, lại thêm một cú trút nồi phân lên đầu tôi — rõ ràng là lỗi của mẹ, mà ông vẫn muốn tôi gánh thay.

Tôi đảo mắt, lạnh nhạt nói:

“Lúc nào cũng đổ phân lên đầu tôi, tôi không gánh nổi đâu.”

Mặt bố tôi đen như đáy nồi, giận run người.

“Còn dám cãi lời à? Có vẻ tao đánh mày còn ít!”

Tay ông còn chưa kịp vung xuống, đã bị cảnh sát giữ lại.

“Anh bình tĩnh. Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu.”

“Đây là chuyện riêng của tôi, tôi đánh vợ tôi, đánh con tôi, mấy người xen vào làm gì?!”

Bố tôi bắt đầu mất lý trí, quay đầu trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi:

“Đồ vô ơn! Còn dám gọi cảnh sát bắt cha mày à! Biến khỏi đây ngay!”

“Loại con gái bất hiếu như mày, mai theo tao ra phường cắt luôn quan hệ cha con!”