8
Thế nhưng theo chứng cứ mới nhất, Hứa Kiều Kiều giết người hoàn toàn là vì mẹ tôi vô tình bắt gặp chuyện ngoại tình của cô ta.
Cô ta sợ mẹ tôi nói ra với Tống Dục Trạch, cắt đứt con đường leo lên làm phu nhân nhà giàu, nên dứt khoát ra tay.
Mười lần kiện tụng, thực ra đều là vở kịch diễn cho tôi xem.
Chỉ để khiến tôi — người duy nhất có thể không bỏ qua, hoàn toàn chết tâm, từ đó bảo toàn tiền đồ rạng rỡ của Hứa Kiều Kiều.
Dù Tống Dục Trạch đã dạy Tiểu Hổ bắt chước rất giống.
Nhưng anh ta lại bỏ qua một chi tiết.
Mỗi lần viết xong, mẹ tôi đều có thói quen chấm một dấu nhỏ ở cuối câu cuối cùng.
Thế nhưng trong bức thư đó, từ đầu đến cuối, tôi không hề thấy dấu chấm ấy.
Cậu út tuy đã nhìn ra sơ hở, nhưng số tiền Tống Dục Trạch đưa quá lớn.
Con người, vốn dĩ sẽ thay đổi.
Câu nói này, thực ra cậu ấy đang ám chỉ chính mình.
Dù Hứa Kiều Kiều không thừa nhận, nhưng chuỗi chứng cứ đã hoàn chỉnh.
Cô ta có thừa nhận hay không, cũng chẳng còn quan trọng.
Còn về phía Tống Dục Trạch lại càng khó coi hơn.
Anh ta không chỉ bao che cho Hứa Kiều Kiều.
Trong mật thất kia, dày đặc hàng trăm hồ sơ, liên quan đến nhiều vụ án khác.
Tống Dục Trạch không chỉ giấu chứng cứ vụ án của mẹ tôi, mà còn giấu chứng cứ bất lợi cho thân chủ trong nhiều vụ án khác.
Trong đó, không ít là quan chức, người quyền thế.
Lúc này tôi mới hiểu, tại sao anh ta lại dám thu phí bảy con số cho một vụ kiện.
Bởi vì những chứng cứ giấu kín này, tiện cho anh ta về sau khống chế, khiến những thân chủ kia không bao giờ dám trở mặt.
Chỉ cần trong tay anh ta có nhược điểm, thì những người đó cả đời không dám động vào anh ta.
Thậm chí còn phải ra sức bảo vệ, để anh ta đi thẳng một đường hanh thông.
Mà thủ đoạn này, anh ta cũng dùng trên người Hứa Kiều Kiều.
Tôi thấy thật nực cười.
Một mặt anh ta tham luyến sự mê muội của Hứa Kiều Kiều, có thể vì cô ta mà đảo ngược trắng đen.
Mặt khác, lại nắm giữ bằng chứng chí mạng trong tay.
Mối tình vượt giới hạn này, cả hai bên đều chẳng ra gì.
Trên tòa, hai người giằng co, chửi rủa, xé toạc mặt nạ.
Những lời thề non hẹn biển sau lưng tôi ngày nào giờ đây chỉ còn là trò cười.
Cậu út đứng trước vành móng ngựa, nhìn cảnh em gái ruột thảm hại, rơi nước mắt thảm thiết.
Tôi không biết, bao nhiêu trong những giọt nước mắt đó là thật, bao nhiêu chỉ là diễn trò để giảm tội.
Cuối cùng, Hứa Kiều Kiều vì tội cố ý giết người bị tuyên án tử hình.
Tống Dục Trạch vì lợi dụng chức vụ, bị phạt hơn hai mươi năm tù giam, tước bỏ quyền chính trị suốt đời.
Cậu út vì tội làm giả chứng cứ, cũng bị cách chức, kết án hơn năm năm tù.
Còn tôi, vì chiếm dụng lượng lớn tài nguyên công cộng, tạo nên sự kiện livestream gây chấn động, tuy tất cả là giả, nhưng tôi và bạn thân vẫn phải chịu các mức giam giữ, phạt tiền khác nhau.
May mắn là, cư dân mạng đồng loạt ký kiến nghị, thẩm phán cũng dựa trên tinh thần nhân đạo, giảm án tối đa cho chúng tôi.
Không bao lâu sau, chúng tôi đã ra tù.
Cuộc sống không bị ảnh hưởng.
Tôi mời bạn thân một bữa cơm, thành tâm xin lỗi, còn tặng một món quà lớn để cảm ơn.
Anh ấy đều từ chối:
“Lúc giúp cậu, tôi đã nghĩ đến kết quả rồi.
“Tôi không phải vì lời xin lỗi hay quà tặng của cậu, mà chỉ vì chính nghĩa trong lòng mình.”
Tiểu Hổ thỉnh thoảng sẽ hỏi: Ba đi đâu rồi?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói sự thật.
Tôi không muốn sau này khi con lớn, biết được sự thật lại chịu cú sốc quá lớn.
“Tiểu Hổ, con trách mẹ vì đã đưa ba vào tù sao?”
Nó lắc đầu:
“Ba bắt Tiểu Hổ nói dối, còn viết lá thư sai, bao che cho kẻ giết bà ngoại, ba là người xấu!
“Mẹ đưa ba vào tù, mẹ là mẹ tốt!
“Tiểu Hổ ủng hộ mẹ!”
Tôi mỉm cười ôm con vào lòng.
Không hổ là đứa trẻ do chính tay tôi nuôi lớn.
Tôi đưa Tiểu Hổ đến trước mộ mẹ.
Mẹ,
Ba năm rồi.
Con cuối cùng cũng rửa sạch oan khuất cho mẹ.
Mẹ,
Xin hãy yên nghỉ.
(Hoàn)