- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chương 51
Hướng Biên Đình hôn khẽ lên môi Hạ Tuyên rồi rời đi, nhanh đến nỗi cậu không rõ môi của Hạ Tuyên thực sự có cảm giác gì.
Thậm chí, cậu còn cảm thấy mọi việc xảy ra từ nãy đến giờ đều không có chút thực tế nào.
Những cử chỉ chạm vào và gần gũi đều xuất phát từ bản năng, từ những khao khát sâu thẳm trong lòng.
Sau khi hôn, đầu óc Hướng Biên Đình vẫn còn ngơ ngẩn, ánh mắt cậu cứ nhìn chăm chú vào Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng nhìn cậu. Hắn im lặng, ánh mắt sáng nhẹ nhàng phản chiếu khuôn mặt cậu, ngón trỏ khẽ xoay quanh cằm cậu rồi bỗng nhiên nắm chặt lấy.
Dù cậu đang ngồi trên bàn, nhưng Hạ Tuyên vẫn cao hơn, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, khuôn mặt cũng cúi sát lại gần.
Mũi hai người chạm nhau, hơi thở giao thoa.
Hướng Biên Đình hơi ngẩng đầu lên, mái tóc xoăn ướt của Hạ Tuyên nhẹ nhàng rơi quanh mắt cậu, khiến cậu cảm thấy mình như bị hơi thở của Hạ Tuyên bao phủ.
Môi hai người chỉ cách nhau một chút, rõ ràng không chạm vào nhau, nhưng tim Hướng Biên Đình lại đập nhanh hơn cả lúc hôn Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên nắm cằm cậu khiến cậu hơi đau, khi hắn mở miệng, giọng nói pha chút trêu chọc: “Còn nhớ cú cắn của Peter không?”
“Em đã hứa với anh, sẽ để anh cắn lại.”
Hướng Biên Đình thở gấp, tim đập mạnh.
“Giờ anh sẽ tìm em để thực hiện lời hứa.”
Nói xong, Hạ Tuyên liền hôn mạnh xuống, trực tiếp mở miệng Hướng Biên Đình ra, đầu lưỡi tiến vào. Hắn l**m và m*t, vừa dịu dàng mà lại mạnh bạo, thực sự đã cắn một vài cái lên đầu lưỡi Hướng Biên Đình, sau khi cắn lại nhẹ nhàng chạm vào, vừa trêu chọc vừa an ủi.
Hướng Biên Đình chưa bao giờ hôn ai, làm sao chịu nổi tiến công mạnh mẽ như vậy từ Hạ Tuyên. Cậu thậm chí còn không kịp thở, không khí trong miệng đều bị Hạ Tuyên đoạt đi, không thở nổi, hôn một chút đã thấy mặt đỏ bừng.
Hạ Tuyên buông cậu ra.
Hướng Biên Đình mềm nhũn cả người, mặt đỏ bừng thở hổn hển.
“Đau không?” Hạ Tuyên vuốt nhẹ cổ cậu, “lưỡi.”
Não Hướng Biên Đình bị thiếu oxy, phản ứng chậm chạp, môi mím lại. Hạ Tuyên không nhịn nổi, không đợi cậu trả lời, hắn lại nghiêng tới cắn một cái vào môi cậu, c*n m** d*** một chút rồi mài nhẹ.
Lực cắn này còn không đủ gọi là cắn, so với cảm giác đau, Hướng Biên Đình lại thấy tê tê.
Môi và lưỡi đều tê, mà tim cũng tê.
Vì phản ứng không kịp nên cậu gần như không phản ứng lại Hạ Tuyên, luôn trong tư thế bị chi phối. Bây giờ cậu mới từ từ hồi thần, nhắm mắt lại, lưỡi hơi thè ra, khẽ ve vuốt lên môi Hạ Tuyên. Sau khi l**m xong, cậu đã thấy mặt đỏ bừng, lúc nãy là do thiếu oxy, giờ là xấu hổ.
Cậu lùi lại một chút, nhưng bị Hạ Tuyên giữ chặt eo, lại hôn đến trời đất u ám, khiến toàn thân cậu mềm nhũn.
Khi tỉnh táo lại thì Hướng Biên Đình đã tựa nửa người vào Hạ Tuyên, mặt vùi vào hõm vai Hạ Tuyên, mơ màng ngửi mùi trên người hắn.
Hạ Tuyên nghiêng mặt nhìn cậu, rồi giơ tay lên, vòng qua vai sờ nhẹ lên môi cậu.
Môi Hướng Biên Đình khẽ động, cơ thể lại căng cứng theo phản xạ.
Ngón tay cái của Hạ Tuyên nhẹ nhàng lướt trên môi cậu: “Đau không?”
Môi cậu đã sưng lên rất rõ, còn đỏ nữa, đường viền môi đã hơi mờ nhạt.
Nói thật, Hướng Biên Đình cảm thấy mình không biết đau là gì nữa, vì môi cậu đã không còn cảm giác.
“Có vẻ như không còn cảm giác nữa rồi.” Khi Hướng Biên Đình mở miệng, giọng cậu khàn khàn như bị chẻ đôi, nói xong chính cậu cũng còn ngỡ ngàng vì giọng nói của mình.
Cậu khẽ hắng giọng, khi ho, môi lại vô tình chạm vào ngón tay Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên buông cậu ra, nhìn chằm chằm vào môi cậu vài giây như đang kiểm tra.
“Lưỡi đâu.” Hạ Tuyên nói, “Để anh xem.”
Hướng Biên Đình hơi ngại, vô thức tránh ánh mắt Hạ Tuyên.
“Đã l**m rồi, còn sợ anh nhìn sao?”
Hướng Biên Đình nghĩ, này không giống nhau mà, nhưng vẫn đưa lưỡi ra ngoài, vì ánh mắt của Hạ Tuyên đang nói rằng, nếu cậu không đưa, thì hắn cũng có cách khiến cậu phải làm vậy.
Lưỡi Hướng Biên Đình cũng sưng, nhưng không bị thương. Hạ Tuyên biết nhẹ biết nặng, tuy hơi hung hãn nhưng không làm Hướng Biên Đình bị rách da.
Một giây trước, Hạ Tuyên còn đang kiểm tra, giây tiếp theo đã đột nhiên hôn lên, chỉ là chạm nhẹ vào đầu lưỡi Hướng Biên Đình, nhưng lại khiến cậu bùng cháy từ đầu đến chân, suýt nữa thì tự bốc cháy tại chỗ.
Ngay cả khi vừa hôn Hạ Tuyên, cậu cũng không xấu hổ đến vậy.
“Qua vài ngày sẽ hết thôi.” Hạ Tuyên xoa xoa vành tai cậu, thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Tai Hướng Biên Đình nóng bừng, mà giờ đây cậu cảm thấy toàn thân cháy bừng bừng, như đang sốt cao vậy.
Vừa rồi cả hai đã lăn lộn một hồi, gấu quần Hướng Biên Đình đã rơi xuống từ lâu, Hạ Tuyên lại kéo lên, sờ sờ chỗ bầm tím, nói: “Một lát nữa cũng phải chườm đá vào đây.”
Hướng Biên Đình mơ màng ừm một tiếng, vẫn chưa kịp hoàn hồn.