“Lần trước về, bụng em vẫn còn phẳng. Mới mấy tháng không gặp, mà giờ bụng đã to thế này rồi… Vợ ơi, em vất vả rồi.”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác như con nít của anh, tôi vừa buồn cười vừa cảm động.

Cảm giác được anh quan tâm, chăm sóc như vậy… thật ấm áp và dễ chịu biết bao.

“Chiều nay anh phải đến trường ở trấn Hồng Hồ một chuyến. Trên tỉnh vừa chuyển về một đợt vật tư cho thanh niên trí thức dưới này, bọn anh được phân nhiệm vụ áp tải. Em có muốn đi cùng không?”

Phó Tử Hằng đã nghe tôi kể nhiều về đồng nghiệp và học trò cũ ở Hồng Hồ.

Tất nhiên anh biết tôi rất nhớ họ.

Anh cũng nói luôn cho tôi biết: Cố Nam Xuyên hiện giờ đang làm việc ở trường.

Sợ tôi thấy khó xử, nên anh để tôi tự quyết.

Tôi chẳng chút do dự: “Em thì có gì phải ngại? Em bây giờ sống tốt thế này, người nên thấy ngại chắc là anh ta mới đúng.”

Thế là…

Chiều hôm đó, tôi theo xe của Phó Tử Hằng đến trường.

Mấy đồng nghiệp cũ thấy tôi, ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Trời đất ơi, mới mấy tháng mà bụng đã to thế này rồi à!”

“Nghe người ta nói cậu về là cưới liền, ban đầu tôi còn không tin, giờ thì tin sái cổ luôn rồi!”

“Người đỡ cậu xuống xe lúc nãy là chồng hả? Trời ơi, đẹp trai quá trời luôn! Con mắt cậu đúng là tinh ghê!”

Cô Triệu cùng các giáo viên khác vừa trêu chọc tôi, vừa sợ gió lạnh làm tôi cảm nên kéo tôi vào văn phòng ngồi nghỉ.

Trước khi bước vào văn phòng, tôi hơi do dự một chút.

Cô Triệu đoán được tôi lo gì, bèn trấn an ngay:

“Yên tâm đi, Cố Nam Xuyên với Lý Phan Nhi sớm bị đuổi việc rồi. Văn phòng này làm gì còn chỗ cho hai người đó ngồi nữa.”

Rồi cô bắt đầu kể chuyện hai người họ.

Hôm đó, Cố Nam Xuyên đánh lãnh đạo nhà trường. Sau khi bị công an thả ra thì mất việc luôn.

Từ đó về sau, anh ta đi xin việc khắp nơi cũng chẳng ai nhận.

Cuối cùng, hiệu trưởng thấy tội nghiệp mới cho anh ta làm tạm trong bếp trường. Làm suốt một năm, hy vọng có ngày được quay lại giảng dạy nên suốt ngày quỵ lụy lấy lòng cấp trên.

Vì vẫn nuôi hy vọng được về thành phố, Cố Nam Xuyên dành dụm tiền lương, định hối lộ lãnh đạo trường.

Ai ngờ lãnh đạo chẳng thèm để mắt đến mấy đồng đó, còn xúi anh ta mang Lý Phan Nhi ra làm “vật hi sinh”.

Mà Cố Nam Xuyên… thật sự nghe lời.

Lúc đó Lý Phan Nhi đã yêu và sắp cưới một cậu ấm có điều kiện ở địa phương.

Nhưng bị Cố Nam Xuyên lật kèo một phát.

Lý Phan Nhi tức đến phát điên, đòi Cố Nam Xuyên đền tiền.

Cố Nam Xuyên hứa chỉ cần được về thành phố, cưới lại được tôi, thì sẽ bù đủ tiền cho cô ta, còn hứa sẽ giới thiệu cho Lý Phan Nhi một mối hôn nhân giàu sang hơn.

Lý Phan Nhi ngu thật, chia tay bạn trai, rồi trắng trợn đi lấy lòng lãnh đạo trường.

Nhưng một năm trôi qua.

Cố Nam Xuyên vẫn chẳng thể về thành phố.

Lý Phan Nhi thì bị vợ chính thức của hiệu trưởng đánh ngay giữa đường đến ba lần.

Cô ta hiểu rằng danh tiếng mình tiêu rồi, liền quay sang đòi Cố Nam Xuyên cưới.

Nhưng Cố Nam Xuyên lại không hề muốn lấy cô ta… cứ dây dưa mãi.

Kết quả, Lý Phan Nhi có thai. Mà… cũng chẳng biết là con ai.

Cố Nam Xuyên thì nhất quyết bắt cô ta đi phá.

Lúc này, bố mẹ Lý Phan Nhi biết chuyện, kéo nhau từ quê lên, bắt ép Cố Nam Xuyên đưa tiền cưới hỏi.

“Lương một năm của Cố Nam Xuyên đều đưa hết cho nhà Lý Phan Nhi, còn ký giấy nợ mấy vạn đồng tiền sính lễ. Giờ cũng chẳng biết sống sao nữa. Nghe nói Lý Phan Nhi đã đi làm cái nghề đó rồi, còn Cố Nam Xuyên thì vẫn cắm mặt trong bếp trường, hai người sống cùng nhau, không danh không phận, rối tinh rối mù…”

Vừa dứt lời.

Một người mặc đồng phục tạp vụ bước vào.

Là Cố Nam Xuyên.

Anh ta đến để xin chữ ký lãnh đạo lấy lương…

Vừa bước vào, liền thấy tôi đang được mọi người vây quanh.

Ngay lập tức, mắt anh ta đỏ lên.

“Y Y…”

Tôi bĩu môi.

Không buồn trả lời.

Anh ta bước nhanh mấy bước tiến lại, cô Triệu liền chắn trước mặt tôi.

“Cố Nam Xuyên, anh định làm gì đấy… Y Y giờ là vợ của quân nhân, chồng cô ấy là sĩ quan cấp cao, anh đừng có mà nghĩ linh tinh.”

Cố Nam Xuyên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ngẩn ngơ: “Em… em kết hôn rồi…”

Ngay sau đó, anh ta cũng chú ý đến cái bụng đã nhô cao của tôi.

“Chẳng phải em nói sẽ chờ anh sao? Tại sao… tại sao em lại không chờ anh…”

Nước mắt anh ta rơi xuống.

Nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.

Cũng đúng lúc ấy.

Phó Tử Hằng làm xong việc, bước vào văn phòng.

Thấy tình hình, anh lập tức đi về phía tôi.

“Y Y, vừa rồi anh đã xin nghỉ phép với đơn vị, mình về nhà thôi.”

Gương mặt anh dịu dàng, ánh mắt anh như gột sạch toàn bộ sự phiền muộn trong tôi.

Tôi lập tức bước đến, đáp khẽ: “Vâng, về thôi.”

Anh nắm lấy tay tôi, lễ phép chào tạm biệt cô Triệu và các thầy cô.

“Đợi đã, Y Y… anh còn lời muốn nói với em.” – Cố Nam Xuyên gọi với theo.

Phó Tử Hằng hơi nhíu mày, đưa tôi ra sau lưng anh bảo vệ: “Anh còn gì muốn nói với vợ tôi?”

Hai người đứng đối diện nhau.

Phó Tử Hằng cao hơn hẳn một cái đầu.

Áp lực từ quân phục khiến Cố Nam Xuyên không mở miệng được.