- Chương 1: Phần 1: Ngày xuân
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29: Phần 2: Bão Tuyết
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Phần 3: Mùa mưa
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Phần 4: Mây mù
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Phần 5: Ngày thật đẹp
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130: Kết thúc
- Chương 131: Ngoại truyện - If tuyến: Thanh mai (1)
- Chương 132: If tuyến: Thanh mai (2)
- Chương 133: If tuyến: Thanh mai (3)
- Chương 134: If tuyến: Thanh mai (4)
- Chương 135: If tuyến: Thanh mai (5)
- Chương 136: If tuyến: Thanh mai (6)
- Chương 137: If tuyến: Thanh mai (7)
- Chương 138: If tuyến: Thanh mai (8)
- Chương 139: If tuyến: Thanh mai (9)
- Chương 140: If tuyến: Thanh mai (10)
- Chương 141: If tuyến: Thanh mai (11)
- Chương 142: If tuyến: Thanh mai (12)
- Chương 143: If tuyến: Thanh mai (13)
- Chương 144: If tuyến: Thanh mai (14)
- Chương 145: If tuyến: Thanh mai (15)
- Chương 146: Sinh nhật của Kẹo Mềm
- Chương 147: Hôn lễ
- Chương 148: Dạo xuân
- Chương 149: Ngắm bình minh
- Chương 150: Ngắm cây ngân hạnh
- Chương 151: Nghịch tuyết
- Chương 152: Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (1)
- Chương 153: Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (2)
- Chương 154: Lục Hàm Nguyệt x Văn Thời Vi (3)
- Chương 155: Hoài Chiêu × Sở Lệnh Nghi (BE)
- Chương 156: Toàn Văn Hoàn
- Chương 157: Phúc lợi 1: Chuyến công tác
- Chương 158: Phúc lợi 2: Học bơi
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Người đến nghĩa trang thay hết lượt này đến lượt khác, nhưng Hoài Hạnh vẫn luôn ngồi trước mộ của Hoài Chiêu.
Rất nhiều chuyện khi còn sống cùng Sở Vãn Đường, cô vẫn chưa từng kể với Hoài Chiêu, thế là hôm nay nhân dịp này, cô quyết định thổ lộ tất cả với mẹ.
Cô chỉ kể những điều tốt đẹp về Sở Vãn Đường, trong lòng bàn tay vẫn giữ chặt cánh hoa kia.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa cũng khẽ lay động, như thể Hoài Chiêu đang hồi đáp.
"Có những chuyện, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta bật cười."
"Mẹ à, mẹ biết không? Lúc con mới lên Kinh Thành, con còn thử vào bếp nấu cơm nữa, vì con nghĩ mình tiêu tiền của chị, không thể không làm gì cả, thế là tranh thủ lúc chị ấy không để ý, chọn một thời điểm lén vào bếp." Trong đôi mắt hạnh của cô ánh lên ý cười, ngay cả khi nhớ lại cũng thấy hơi ngại ngùng. "Nhưng thật ra mẹ cũng biết mà, con chưa từng nấu ăn bao giờ... Cho nên, cuối cùng món ăn con làm theo công thức, chị ấy ăn thử một miếng thì vẻ mặt có chút khó tả, con còn nhất quyết hỏi chị ấy thấy mùi vị thế nào. Ban đầu chị ấy khen một hồi, cuối cùng lại quay xe bảo là 'cả sắc hương vị đều bỏ quyền bình chọn'."
"Sau đó chị ấy không cho con làm việc nhà nữa, mời mấy cô trong khu chung cư đến giúp, trong đó có dì Trần là người Vân Thành, nấu món Vân Thành ngon lắm."
"Còn nữa, có lần chị ấy tăng ca đến rất muộn, hôm đó lại còn sấm chớp, ồn ào quá làm con không ngủ được. Chị ấy cứ tưởng con sợ sấm, lúc về còn đặc biệt vào phòng con nắm chặt tay con, dỗ con đừng sợ... chị ấy dịu dàng lắm..."
"Mỗi lần đi công tác chị ấy đều mang quà về cho con, năm nào cũng dẫn con đi du xuân, lúc có thời gian thì sẽ luôn ở bên con..."
"Chị ấy thật sự rất tốt... nên mẹ yên tâm đi, người con thích là một người rất, rất tuyệt vời. Nhưng con lại thấy rất xót chị ấy, hôm đó chị mơ thấy ác mộng mà còn bật khóc... Rốt cuộc đó là đứa bé nào vậy? Làm cho mẹ chị ấy thương đến thế, thậm chí đến mức chẳng còn yêu thương chị ấy nữa."
Cô lải nhải không ngừng, những điều tốt đẹp về người trong lòng, thật sự nói mãi cũng không hết...
Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một người đã nhiều năm không gặp — Lục Tuyết Dung.
Hoài Hạnh còn tưởng mình hoa mắt, rồi lập tức chống tay đứng dậy, lòng bàn tay vẫn nắm chặt cánh hoa ấy, hơi căng thẳng nhưng lại đầy mừng rỡ cất tiếng gọi: "Dì Lục."
Lục Tuyết Dung là cộng sự của Hoài Chiêu ở văn phòng luật, hai người từng cùng học luật ở Kinh Thành, là đàn chị – đàn em cách nhau một khóa.
Khác với sự tươi sáng rạng rỡ của Hoài Chiêu, Lục Tuyết Dung đúng như cái tên của mình — như tuyết tan, nhưng vẫn còn vương lạnh lẽo. Vì vậy phần lớn người trong văn phòng luật đều có chút e dè với bà.
Ngoại trừ Hoài Hạnh.
Vì sao cô phải sợ dì Lục chứ? Dì Lục từng mua đồ chơi cho cô, dẫn cô đi ăn món ngon, những lúc mẹ bận còn chơi cùng cô, khi cô kéo đàn không tốt còn nhẹ nhàng cổ vũ...
Chỉ là, nửa năm trước khi mẹ cô qua đời, vào khoảng tháng 8 năm 2013, Hoài Hạnh từng nghe các cô chú trong văn phòng nói rằng dì Lục và mẹ đã cãi nhau một trận rất to.
Cãi nhau về điều gì thì chẳng ai biết, nhưng từ sau đó, quan hệ giữa Lục Tuyết Dung và Hoài Chiêu như đóng băng, cả văn phòng ai cũng nín thở không dám gây tiếng động.
Chẳng bao lâu sau, Lục Tuyết Dung tuyên bố rút khỏi văn phòng luật.
Hoài Hạnh sau giờ tan học đến văn phòng làm bài tập, cũng không còn thấy dì Lục đâu nữa, cô rất thắc mắc, hỏi mẹ rằng dì Lục đi đâu rồi.
Mẹ chỉ vào cánh chim đang bay trên bầu trời, ánh mắt có phần an lòng, lại có phần buồn bã mà nói: "Cô ấy cuối cùng cũng thả tự do cho bản thân rồi."
Vài tháng sau nữa, mẹ thu xếp xong mọi công việc, rút khỏi văn phòng luật, chuẩn bị tái hôn với Hứa Trực Huân — người đã liên lạc lại sau nhiều năm.
Rồi sau đó...
Rất nhiều người đã đến dự lễ tang của Hoài Chiêu, duy chỉ không thấy Lục Tuyết Dung — người bạn thân kiêm đồng nghiệp nhiều năm của bà.
Suốt mấy năm qua, mỗi lần đến nghĩa trang, Hoài Hạnh cũng chưa từng gặp dì Lục, cô từng hỏi Văn Như Ngọc, mà câu trả lời cũng y hệt.
Hôm nay, Lục Tuyết Dung đến rồi.
Bà mặc một bộ trang phục giản dị và trang nhã, trong lòng ôm một bó hoa, dung mạo đã nhuốm vài dấu vết của năm tháng, nhưng trông vẫn không khác mấy so với hình ảnh trong ký ức của Hoài Hạnh.
Thấy Hoài Hạnh, Lục Tuyết Dung không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ nhẹ gật đầu: "Tiểu Hoài."
Bà bước lên vài bước, rồi nhẹ giọng cảm thán: "Cao hơn trước nhiều rồi."
"Chỉ cao thêm có hai phân thôi ạ." Hoài Hạnh vừa đáp vừa dịch người sang bên, nhường vị trí chính giữa cho Lục Tuyết Dung, sau đó nhìn về phía mộ của mẹ: "Mẹ, dì Lục đến thăm mẹ rồi này."
Thấy không, chẳng ai quên mẹ cả.
Lục Tuyết Dung đứng thẳng trước bia mộ của Hoài Chiêu, nhìn tấm ảnh trên bia, trong lòng bất giác nhớ lại nụ cười và dáng vẻ năm xưa của chị.
Một lúc lâu sau, cô đặt bó hoa trong tay xuống, hướng về người phụ nữ trong ảnh mỉm cười, khẽ nói: "Sư tỷ, lâu rồi không gặp."
......
Ăn tối xong với nhà họ Văn, Hoài Hạnh mới quay về khách sạn Quân Linh.
Buổi chiều có chút thời gian rảnh, cô nhắn cho Sở Vãn Đường mấy tin liền, Sở Vãn Đường cũng đều trả lời từng cái một. Thế nhưng không nghe được giọng, không nhìn thấy người, nỗi nhớ của cô lại như được nhân lên vô hạn.
Về đến khách sạn, cô ngã người nằm úp xuống ghế sofa, ôm lấy một chiếc gối để dưới cằm, lại gõ một tin nữa gửi đi:【Chị, em về đến khách sạn rồi.】
Người bên kia không trả lời ngay. Hoài Hạnh do dự vài giây, mở phần mềm theo dõi camera.
Sở Vãn Đường đang ở phòng khách.
Trong hình, chị nằm nghiêng trên ghế đơn, đôi chân thon dài đang khẽ đung đưa. Chị dịch chiếc bàn nhỏ lại gần, đặt một chai rượu vang lên đó, còn tay thì đang cầm ly rượu.
Lúc Hoài Hạnh nhìn sang, Sở Vãn Đường đang ngửa đầu nhắm mắt, uống cạn phần rượu còn lại trong ly.
Hoài Hạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hình ảnh trong màn hình giám sát.
Không khó để nhận ra sự cô đơn của Sở Vãn Đường — như một hòn đảo hoang bị người ta bỏ quên, không ai ngó ngàng.
Ngón tay Hoài Hạnh ngập ngừng trên nút phát giọng nói.
Nhưng nếu cất tiếng, thì biết nói gì đây? Nếu việc uống rượu giúp chị ấy vơi bớt nỗi buồn, vậy thì cô sẽ không ngăn cản, càng không quấy rầy.
Tất nhiên, cô vẫn mong Sở Vãn Đường có thể tin tưởng mình. Giống như trước đây khi gặp ấm ức trong công việc, chị từng kể cho cô nghe — vậy thì giờ cũng có thể thử một lần nói ra những bế tắc trong lòng, biết đâu sẽ đỡ hơn một chút, đúng không?
Vì giữa họ, là sự thân thiết nhất trên đời. Ngoài cô ra, còn ai xứng đáng được biết những điều ấy?
Thế giới im lặng không tiếng động, Hoài Hạnh nhìn chị uống thêm một ly nữa mới thoát khỏi màn hình giám sát, không làm phiền thêm, chỉ nhẹ nhàng gửi một câu:【Em đi tắm đây.】
Hơn nửa tiếng sau, Hoài Hạnh mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm.
Vài phút trước, Sở Vãn Đường đã nhắn lại:【Tắm xong thì nói chị biết.】
Cô lập tức trả lời:【Em tắm xong rồi.】
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến ba giây, điện thoại đã đổ chuông — Sở Vãn Đường gọi tới.
Hoài Hạnh bước đến đứng trước cửa sổ sát đất, cô khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ không biết gì mà nhận cuộc gọi, giọng hơi nâng lên một chút: "Chị?"
"Chị mới uống chút rượu." Giọng của Sở Vãn Đường mang theo chút men say, chị đang xoa nhẹ trán mình.
Hoài Hạnh lập tức thú nhận: "Em có xem camera..."
"Có nhớ chị không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, không thì sao em lại xem camera chứ."
"Còn gì nữa?"
"...Cũng nhớ." Hoài Hạnh nhìn ra bầu trời đêm của Vân Thành, vừa nói xong hai chữ này đã thấy chân hơi mềm nhũn.
Sở Vãn Đường khẽ cười, giọng trầm khàn: "Biết chị đang nói đến cái gì không? Ở đây cũng..."
"Chị nói cũng cái gì cơ?"
"Không nói cho em biết."
"Vậy chị có... nhớ em không?"
"Có chứ." Sở Vãn Đường bên kia nhắm mắt lại, giọng hơi trầm thấp, quyến rũ đến vô cùng: "Nhớ em đến mức muốn hôn em, muốn cùng em lên giường... muốn nhìn em vừa khóc vừa cầu xin chị tha cho em..."
Má Hoài Hạnh ửng đỏ lên, nhưng vẫn không hề lùi bước, kéo dài giọng phản pháo lại: "Uh huh~ Thì ra là nhớ mấy chuyện đó. Còn em thì không nhé, em chỉ nhớ chị có ăn cơm đàng hoàng hay không thôi."
Sở Vãn Đường trước một giây vẫn còn đang "tăng tốc" lái xe*, sau một giây giọng điệu lại đột ngột chuyển hướng: "Vậy em có thể về sớm hơn không? Để chị đổi vé máy bay cho em, chị không muốn xa em ba ngày, như vậy thì lâu lắm... Hạnh Hạnh."
*
Lái xe là từ lóng ý chỉ nói chuyện người lớn
Hoài Hạnh cụp mắt xuống, không lập tức đồng ý mà rơi vào trầm tư.
Vé máy bay của cô là chuyến ba giờ chiều ngày mốt mùng sáu, như vậy vừa hay về kịp ăn tối với Sở Vãn Đường.
"...Vậy chị muốn sớm là sớm bao giờ?" Nghĩ ngợi một chút, cô hỏi.
Sở Vãn Đường trầm ngâm một lúc, đưa ra đáp án: "Sáng mai."
"Sáng mai thì không được, sớm quá... bạn cũ của mẹ hẹn em ăn tối ngày mai." Tâm trạng của Lục Tuyết Dung hôm nay không tốt lắm, sau khi thêm WeChat lại thì đã rời đi trước, nhưng có hẹn cô tối mai dùng bữa.
"Mấy giờ ăn?"
"Sáu giờ."
"Vậy dời buổi hẹn sang buổi trưa được không? Như thế em có thể về vào buổi chiều."
"Không được... dì ấy đến Vân Thành bận lắm, đặc biệt chừa khung giờ vàng này cho em."
Bên kia im lặng, chỉ còn tiếng nuốt rượu khẽ vang lên.
Hoài Hạnh cắn môi, trong đầu xoay vòng mười mấy giây, cuối cùng nói: "Vậy... tối mai thì sao, được không chị?" Cô dịu giọng, "Em ăn xong sẽ lập tức về, chỉ là có thể hơi trễ, chắc phải nửa đêm mới tới nơi..."
"Chị tới đón em."
Sự ngoan ngoãn của cô vẫn khiến Sở Vãn Đường vừa lòng như thường lệ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bất đắc dĩ: "Chị lại muốn hỏi phải làm sao bây giờ."
"Sao?"
"Sao chị lại dính em vậy chứ... khổ ghê..." Nói xong còn thở dài một tiếng.
"...Vẫn chưa đủ đâu."
Lần này đến lượt Sở Vãn Đường đáp bằng giọng mũi: "Hửm?"
"Chưa đủ dính em."
"Thật sao?"
"Thật."
"Vậy thế nào mới đủ? Hạnh Hạnh, em nói chị nghe đi." Sở Vãn Đường hạ giọng hỏi, "Hay là... phải mọc trên người em chẳng hạn?"
Hoài Hạnh xoay người, nằm sấp xuống giường.
Cô vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cảm giác hơi nghẹt thở giúp cô bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thì đang gào thét không ngừng: Trời ơi... Sở Vãn Đường đáng yêu quá thể đáng...
Bề ngoài, cô lại đáp rất nghiêm túc: "Nếu mọc được thì mọc luôn đi."
"Buồn ngủ rồi, tối nay nhớ mơ đó." Sở Vãn Đường khẽ nói, như một dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện đêm nay. "Nhớ mơ về chị nhé, Hạnh Hạnh."
Chúc ngủ ngon xong, Hoài Hạnh lăn một vòng trên giường, rồi mở camera giám sát.
Sở Vãn Đường đã không còn ngồi ở ghế sofa nữa, chỗ đó trống trơn.
Nhưng đèn phòng khách vẫn còn sáng, cô nghĩ ngợi một chút, điều chỉnh lại góc camera. Vừa nghiêng đi thì thấy Sở Vãn Đường đang trốn bên cạnh rèm cửa.
Sở Vãn Đường hình như đoán được cô sẽ xem camera thêm lần nữa, liền bước ra, hơi cúi người, hai tay chống lên đầu gối. Hai giây sau, chị ấy nháy mắt với cô, rồi gửi một cái hôn gió, sau đó mấp máy miệng nói: "Ngủ ngon."
Làm xong mấy hành động đó, Sở Vãn Đường liền tắt đèn phòng khách, đi vào phòng tắm rửa mặt. Chỉ để lại Hoài Hạnh còn chưa kịp hoàn hồn.
Cô không có kinh nghiệm gì liên quan, nên cũng không chắc lắm.
Nhưng mấy bạn bè của cô như Trác Hân lúc yêu đương cũng chia sẻ không ít, mấy lần tụ tập tám chuyện với hội chị em, cô cũng từng nghe lỏm được không ít kiến thức yêu đương...
Vậy nên, theo suy nghĩ hiện tại của cô.
Ngoại trừ việc chưa chính thức xác định mối quan hệ người yêu, thì giữa cô và Sở Vãn Đường... hình như chẳng khác gì đang yêu cả?
Sẽ nói nhớ nhau, sẽ làm nũng, sẽ lo lắng mình có dính quá không, sẽ muốn được xuất hiện trong giấc mơ của đối phương.
Hoài Hạnh chỉ thấy trời đất quay cuồng, cảm giác yêu thích dành cho Sở Vãn Đường lại một lần nữa bùng lên mãnh liệt.
Cô nghĩ một lúc, rồi mở đoạn trò chuyện với Lục Tuyết Dung.
***
Có lẽ là vì cuối cùng cũng có thể thổ lộ bí mật đã âm thầm lên kế hoạch suốt nhiều năm với Sở Lệnh Nghi, lại thêm uống mấy ly rượu trước khi ngủ, Sở Vãn Đường thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, giấc ngủ đêm đó cũng rất sâu và yên ổn.
Mà ngay giây đầu tiên sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen siết nhẹ vòng tay của mình lại — nhưng trong vòng tay chỉ là không khí.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, cô khẽ rung hàng mi dài, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện đêm qua với Hoài Hạnh.
Vài giây sau, cô mới phản ứng lại được hành động khi nãy của mình, khoé môi cong lên một nụ cười giễu cợt — mới ngủ cạnh Hoài Hạnh có bao lâu chứ, vậy mà đã dưỡng thành thói quen thế này rồi sao?
Kéo suy nghĩ quay về, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh, trả lời một số tin nhắn công việc quan trọng.
Xử lý xong rồi thoát ra xem, phát hiện sau cuộc gọi tối qua thì Hoài Hạnh không nhắn thêm tin nào nữa — vẫn chưa ngủ dậy à? Nhưng giờ đã chín rưỡi sáng rồi.
Giây tiếp theo, cô nhíu mày, đặt điện thoại sang bên, vội vã vào phòng tắm. Kỳ kinh nguyệt của cô thường rơi vào đầu tháng, lần này đã muộn hơn hai ngày.
Mười mấy phút sau, cô rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Hoài Hạnh đang đứng trong phòng khách, trong tay ôm một bó hoa đựng trong phong thư...
Bó hoa lấy sắc hồng dịu dàng của hoa hải đường làm chủ, những loài hoa khác chỉ điểm xuyết nhẹ nhàng.
Cách nhau vài mét, Sở Vãn Đường nhìn Hoài Hạnh.
Rất khó để cô kiểm soát biểu cảm lúc này, má lúm hiện bên môi: "Không phải em nói là chuyến bay tối sao? Sao lại lặng lẽ đổi mà không nói với chị?"
"Chị trước kia chẳng phải cũng đi cao tốc chạy về đấy ư? Em muốn mang theo bó hoa mùa xuân này, để kể cho chị nghe về những điều tươi đẹp của mùa xuân."
Hoài Hạnh bước tới, đứng trước mặt Sở Vãn Đường, đưa bó hoa tới trước, nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt xinh đẹp: "Hy vọng tương lai mỗi ngày bên chị, đều giống như hôm nay — rực rỡ như ánh sáng."
Hải đường không hương, tượng trưng cho tình cảm thầm lặng. (1)
Đây là bức thư tình không lời của em, chỉ mong hải đường không đến muộn.
Lời tác giả:
Bé cưng của chị...
Chị thật sự rơi nước mắt rồi đó...
(1) Ba điều hối tiếc của đời người:
Một là cá quá nhiều xương,
Hai là hoa hải đường không hương,
Ba là Hồng Lâu Mộng chưa viết xong.
Hải đường vì không thơm rõ ràng mà chỉ tỏa hương ngầm, nên thường tượng trưng cho tình yêu thầm lặng.