20
Sau khi hội nghị kết thúc.
Chu Nhiên Kinh đứng đợi tôi ngoài cửa.
Với thân phận là một người bạn.
Trước đó tôi đã nói rõ với anh, hiện tại tôi chưa muốn yêu đương.
Có thể là vì tôi muốn tận hưởng sự tự do này.
Cũng có thể là vì anh từng là bạn của Hạ Tư Dư.
Rất nhiều lý do khiến chúng tôi dừng lại tại chỗ.
Chu Nhiên Kinh tỏ ra hiểu và tôn trọng.
Anh thường xuyên phải đi huấn luyện và thi đấu ở nước ngoài.
Trước khi giải quyết được vấn đề khoảng cách, anh cũng không muốn làm phiền tôi.
Hôm nay anh đến tìm tôi, chắc là có chuyện muốn nói.
Chúng tôi vừa định lên xe, sau lưng chợt có người gọi.
“Đợi đã.”
Là Tiểu Ninh.
Cô ấy thở hổn hển chạy đến.
Chu Nhiên Kinh thấy cô, lập tức cau mày, tưởng cô muốn gây chuyện với tôi.
Nhưng Tiểu Ninh hoàn toàn không để ý đến anh.
“Chị ơi, cảm ơn chị đã cho em mượn quần, có thể cho em xin WeChat không? Em sẽ giặt sạch rồi trả tận tay cho chị, mời chị bữa cơm cảm ơn nữa.”
“À, được.”
Tiểu Ninh thêm tôi vào WeChat: “Chị tên gì vậy ạ?”
“Doãn Tĩnh Giai.”
Cô ấy ngẩn ra hai giây, lại ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chị chính là… người của Hạ Tư Dư…”
“Là tôi.”
Chu Nhiên Kinh theo phản xạ vươn tay ra, định kéo tôi đứng sau lưng anh.
Không ngờ Tiểu Ninh lại bỗng nở nụ cười thoải mái:
“Thì ra là chị, bảo sao Hạ Tư Dư thích chị, chị vừa xinh vừa tốt bụng. Nếu em là con trai, chắc em cũng say như điếu đổ.
“Ơ? Chu Nhiên Kinh? Anh cũng ở đây sao?”
Ánh mắt Tiểu Ninh trong veo, không có chút âm mưu hay toan tính nào.
Bảo sao lại trở thành nữ chính trong truyện gốc.
Sau khi chào tạm biệt Tiểu Ninh, tôi và Chu Nhiên Kinh đi ăn.
Hôm nay anh đến là để nói lời tạm biệt.
“Ngày mai anh sẽ ra nước ngoài huấn luyện rồi, lần này đi khoảng nửa năm.”
“Ừ, chúc anh thi đấu thuận lợi.”
“Tĩnh Giai, em có muốn đến xem anh thi đấu không?”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mang chút thấp thỏm của anh.
“Khi nào mở bán vé, anh sẽ gửi em vài tấm.
Nếu em có thời gian thì đến xem, không có cũng không sao, anh biết em rất bận.”
“Đừng gửi cho em.”
“À…”
Chu Nhiên Kinh có vẻ hơi thất vọng.
Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy, anh ấy chủ động, còn tôi thì từ chối.
“Ý em là, anh có thể tự tay đưa vé cho em.”
“Gì cơ?”
“Cuộc thi lần này của anh tổ chức ở Anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tháng sau em cũng sẽ sang Anh dẫn một dự án, thời gian không cố định, ít nhất là nửa năm.
Đến lúc đó anh đưa vé trực tiếp cho em luôn, đỡ tốn phí gửi bưu điện.”
Chu Nhiên Kinh ngẩn ra hai giây, cuối cùng cũng phản ứng lại được tôi đang nói gì.
Không đợi anh kịp vui xong, tôi đã lấy ra một sợi dây tay màu đỏ từ trong túi.
“Em đến chùa xin cho anh đấy, mong rằng mỗi lần thi đấu anh đều bình an trở về.”
Chu Nhiên Kinh cầm lấy sợi dây đỏ ấy, nhìn rất lâu, rất lâu.
Về sau này.
Chu Nhiên Kinh – người được xưng là Vương Giả Đua Xe Châu Á – trên tay trái luôn đeo một chiếc vòng tay đỏ giản dị.
Chưa từng tháo xuống.
Phiên ngoại (Góc nhìn của Hạ Tư Dư)
Vào đêm trước ngày cưới.
Tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Tôi mơ thấy mình là nam chính trong một quyển tiểu thuyết.
Nhưng nữ chính lại không phải là Doãn Tĩnh Giai.
Trong đám cưới của chúng tôi, có người đến cướp dâu.
Nhưng Tĩnh Giai không đi theo người đó.
Cô ấy kiên quyết chọn tôi.
Thế nhưng, thật kỳ lạ.
Cái “tôi” trong giấc mơ ấy, chỉ đáp lại cô ấy bằng sự nghi ngờ và trách móc. Như vậy đúng sao?
Tuy rằng hôn lễ vẫn được cử hành như kế hoạch.
Nhưng chuyện cướp dâu lại trở thành cái gai trong lòng “tôi”.
Tôi từng nghi ngờ Tĩnh Giai tự biên tự diễn.
Cũng từng nghĩ cô ấy cố tình thuê người diễn trò.
Chưa từng nghĩ đến—Tĩnh Giai vốn dĩ là một cô gái chói sáng như vậy.
Có người yêu cô ấy, thật sự là điều bình thường nhất trên đời này.
Sau khi kết hôn, chúng tôi vợ chồng xa cách.
Cộng thêm cú sốc khi mối tình đầu trở về.
Tĩnh Giai cuối cùng lâm bệnh mà qua đời.
Ngày cô ấy mất, “tôi” lại đang cùng mối tình đầu đi dạo công viên.
Cuộc gọi từ bệnh viện, bị “tôi” không kiên nhẫn mà cúp máy.
Tôi đứng nhìn tất cả những chuyện đó, gần như phát điên.
Tôi quỳ rạp dưới đất, cầu xin cái “tôi” trong mơ ấy:
Đi đi.
Đi nhìn cô ấy một lần thôi.
Làm ơn đấy.
Nhưng dù tôi gào khản cả giọng, cũng không ai thấy tôi.
Tôi gần như bị giật mình tỉnh dậy.
Gối đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể tôi cũng run rẩy không kiểm soát.
Tôi không hiểu.
Có một mạng người mất đi ngay trước mắt, vì sao cái “tôi” trong mơ lại có thể dửng dưng như thế?
Huống hồ, đó còn là người từng cùng mình kề vai sát cánh!
Chỉ vì cái gọi là tình yêu thôi sao? Đến cả mạng người cũng có thể chà đạp?
“Tôi” sao lại trở thành như vậy chứ?!
Nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy tôi.
Tôi sợ bản thân tương lai cũng trở thành người như vậy.
Cũng sợ Tĩnh Giai sẽ chết.
Tôi bỗng thấy vô cùng hối hận.
Đáng ra tôi không nên nghe lời xúi giục của Giang Trạch bọn họ, mà giở trò dằn mặt gì với Tĩnh Giai.
Còn hai tiếng nữa, là đến lúc đi rước dâu rồi…
Tôi cầm điện thoại lên, tra nguyên nhân gây ung thư vú.
Trang web hiện rõ ràng: yếu tố cảm xúc, thường xuyên tức giận, buồn bã, đều dễ dẫn đến ung thư vú.
Tôi bất chợt ném điện thoại xuống đất.
Không dám xem tiếp nữa.
Trong giấc mơ, kẻ giết chết Doãn Tĩnh Giai, chính là tôi.
Gắng gượng đến năm giờ sáng, trời vừa hửng sáng.
Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, làm theo trình tự để đi rước dâu.
Không sao cả, mọi thứ vẫn còn kịp để cứu vãn.
Doãn Tĩnh Giai sẽ không đi theo người cướp dâu.
Còn tôi, chỉ cần về sau đối xử tốt với cô ấy là được…
Tôi đã tính toán chu toàn.
Chỉ là không ngờ đến việc, Tĩnh Giai lại lựa chọn hoàn toàn khác với trong mơ.
Chu Nhiên Kinh xuất hiện.
Doãn Tĩnh Giai để mặc anh ta nắm tay mình, không hề đẩy ra.
Tôi hoảng rồi.
Tại sao chỗ này lại khác với giấc mơ?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Sau này tôi nghĩ lại, có lẽ Tĩnh Giai khi đó chỉ do dự vài giây.
Nhưng lúc đó, tôi lại thấy, như cả đời người dài đằng đẵng.
Dài đến mức tôi run rẩy lên tiếng, cầu xin cô ấy ở lại.
Nhưng Tĩnh Giai không nhìn tôi.
Cô ấy nhấc váy lên, lộ ra đôi giày thể thao mà cô ấy yêu thích nhất.
Tĩnh Giai từng nói với tôi.
Mang đôi giày này, cô ấy có thể chạy marathon.
Hôm nay là đại hôn của chúng tôi, cô ấy cố ý mang đôi giày đó.
Tĩnh Giai của tôi.
Nhấc váy lên, chạy về phía thế giới tự do dưới ánh sáng rạng đông.
Tôi không lập tức đuổi theo.
Bởi vì tôi sững sờ nhìn theo.
Hình ảnh Doãn Tĩnh Giai bệnh tật, tiều tụy trong giấc mơ vẫn còn rõ ràng trong đầu tôi.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hiện tại của cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra.
Lẽ ra cô ấy phải như thế này – tự do, vô tư, không muộn phiền.
Sau đó bị người nhà thúc giục, tôi mới đuổi theo.
Nhưng tôi chỉ còn thấy bóng lưng của cô ấy và Chu Nhiên Kinh.
Đúng rồi, Chu Nhiên Kinh.
Tôi biết người cướp dâu là anh ta.
Bởi trong mơ, Chu Nhiên Kinh sợ tôi hiểu lầm Tĩnh Giai nên đã chủ động xin lỗi, nhận lỗi.
Nhưng “tôi” lại không tin.
Hoặc có lẽ “tôi” tin rồi, nhưng về đến nhà vẫn phải tìm cớ đổ lỗi cho Tĩnh Giai.
“Tôi” rốt cuộc là đang trách cô ấy điều gì?
Đứng bên đường, nghe tiếng ồn ào của khách mời xung quanh.
Tôi chợt hiểu ra.
Vì Tĩnh Giai quá tốt, đến cả lời lẽ không phải trong tiệc đính hôn, cô ấy cũng có thể bao dung.
Khiến tôi trở nên nhỏ nhen, đê tiện.
Chu Nhiên Kinh yêu cô ấy, tôi không ngạc nhiên.
Thực ra, từ lúc Giang Trạch và Phó Huân cố tình chia rẽ, Chu Nhiên Kinh đã can ngăn tôi.
Anh ta hỏi: “Anh nhất định phải đối xử với Doãn Tĩnh Giai như vậy sao?”
Tôi hỏi lại: “Gì cơ?”
“Sau này hai người là vợ chồng, là một nhà.”
“Thì sao?”
“Đừng để người khác phá hoại cuộc sống của hai người, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Tôi cười lớn: “Anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó, anh em à.”
Chu Nhiên Kinh lao đến, đấm tôi một cú.
Cú đấm đó chẳng đầu chẳng đuôi.
Sau đó anh ta giải thích, vì uống say, không thích giọng điệu của tôi nên mới ra tay.
Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kia, tôi mới hiểu tất cả.
Sự kiềm chế và nhẫn nhịn của Chu Nhiên Kinh, là sự tôn trọng cuối cùng dành cho tôi.
Đêm Doãn Tĩnh Giai bỏ trốn, tôi ngồi thẫn thờ trong tân phòng suốt cả đêm.
Từng ký ức vụn vặt ùa về trong đầu.
Sao tôi lại quên được?
Lúc đó, ngay cái nhìn đầu tiên thấy Doãn Tĩnh Giai, tôi đã bị nụ cười rạng rỡ của cô ấy làm nghẹt thở.
Tôi điên cuồng theo đuổi cô ấy, dùng hết mọi chiêu trò mà trước đây tôi từng khinh thường.
Tôi yêu cô ấy, chưa từng liên quan đến Tiểu Ninh.
Khi cô ấy tức giận đúng là có hơi giống Tiểu Ninh.
Nhưng tôi yêu cô ấy vì nụ cười ấy.
Tôi yêu từ chính bản thân Tĩnh Giai, không phải ai khác.
Thế mà hai năm qua, Giang Trạch và Phó Huân luôn bên tai tôi nói đi nói lại.
Rằng tôi chỉ coi Tĩnh Giai là người thay thế.
Nghe lâu rồi, suýt nữa tôi cũng tin thật.
Tĩnh Giai cũng tin rồi đúng không?
Sự thất vọng tích tụ quá nhiều, nên cô ấy mới chọn rời đi.
Thế cũng tốt.
Bên tôi, cô ấy sẽ mắc bệnh.
Tôi thà cứ đau khổ, dằn vặt như thế này, còn hơn để cô ấy mắc lại căn bệnh đó.
Đôi khi tôi vẫn lén đi nhìn Tĩnh Giai.
Âm thầm đưa cô ấy đến tận cổng khu chung cư, rồi rời đi.
Chỉ cần thấy cô ấy ổn, tôi cũng yên tâm.
Một năm sau, tôi gặp lại Tiểu Ninh.
Chúng tôi cách nhau một mét, khách sáo hỏi thăm.
Thật lòng mà nói, tôi không thể đối diện với cô ấy.
Chỉ cần nghĩ đến việc “tôi” trong mơ vì cô ấy mà liên tục tổn thương Tĩnh Giai, là tôi không thể trò chuyện tự nhiên.
Huống hồ là thân thiết.
Tiểu Ninh hình như cũng không có ý định lại gần tôi.
Giờ đây ánh mắt cô ấy chỉ tràn ngập công việc của mình.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Ninh đột nhiên nói: “Tôi đã gặp Doãn Tĩnh Giai rồi.”
Tôi sững sờ.
“Cô ấy là quý nhân của tôi, không có sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã không thể hoàn thành bài phát biểu ấy, và cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay.”
Tôi nghe không hiểu.
Nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi biết cô ấy thật lòng rất quý mến Doãn Tĩnh Giai.
Tiểu Ninh quay đầu lại, mỉm cười với tôi:
“Hạ Tư Dư, anh có con mắt rất tốt.
Chỉ tiếc là, anh không có phúc để giữ được cô ấy.”
Tôi trầm mặc rất lâu.
“Đúng vậy, tôi không có cái phúc đó…”
Đó là câu cuối cùng chúng tôi nói với nhau.
Sau đó, tôi và Tiểu Ninh hoàn toàn đi trên hai con đường khác nhau, không còn giao thoa.
Lại thêm một năm trôi qua.
Những người xung quanh tôi đều thay đổi.
Nhà Phó Huân phá sản, Giang Trạch rơi vào bê bối lớn.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi nữa.
Việc kinh doanh của nhà tôi cũng khó khăn, một số nhà hàng phải đóng cửa.
Hôm đó, tôi đi trên phố, màn hình lớn ngoài trung tâm thương mại đang phát sóng lễ đăng quang của Vương Giả Đua Xe.
Chu Nhiên Kinh – người anh em tốt một thời của tôi.
Anh ấy đã vượt lên trong một môn thể thao bị người châu Âu độc chiếm.
Tạo nên thành tích tốt nhất của bản thân.
Cả hội trường đều reo hò vì anh ấy.
Khi máy quay lướt qua khán đài, tôi bất giác nghẹn thở—
Anh ấy vẫn rực rỡ như vậy.
Chu Nhiên Kinh bước xuống xe, như một cậu trai trẻ, vượt qua tất cả, chạy thẳng đến trước mặt cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, tất cả ống kính trên thế giới đều hướng về phía họ.
Cô ấy ôm lấy anh ấy.
Tôi biết.
Ánh sáng từng chiếu rọi lên tôi.
Đã rời xa rồi.
(Toàn văn hoàn)