- Trang chủ
- RỜI XA LỤC CẢNH DU
- Chương 6
Chương 6
Truyện: RỜI XA LỤC CẢNH DU
Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
10
Trước đề nghị của Lục Cảnh Uyên, tôi đáp: “Tôi hoàn toàn không hứng thú.”
Sắc mặt Lục Cảnh Uyên cứng lại: “Tại sao?”
“Chi bằng để tôi hỏi ngược lại anh, Lục tiên sinh – việc tham gia tranh giành quyền lực trong nhà họ Lục, mang lại lợi ích gì cho tôi?”
Tôi là một thương nhân, không có lợi thì không dậy sớm.
Anh ta muốn dùng tôi làm con cờ, ít nhất cũng phải để tôi có được chút gì đó.
“Chẳng lẽ cô không muốn thấy Lục Cảnh Du tay trắng? Chẳng lẽ cô không hận anh ta đã ruồng bỏ cô?”
Tôi bật cười, e rằng Lục Cảnh Uyên chẳng hiểu gì về tôi.
Những chuyện đã qua, đối với tôi, giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Anh ta đúng là đánh giá thấp tôi rồi.
“Thật sự không hứng thú, nhưng vẫn cảm ơn Lục tiên sinh đã ký hợp đồng với tôi.
“Còn việc anh và Lục Cảnh Du đấu đá nhau, là chuyện nội bộ nhà họ Lục.”
Dường như không ngờ tôi lại đáp thế, ánh mắt Lục Cảnh Uyên thoáng hiện vẻ khác lạ.
Một lúc sau, anh ta nhìn tôi, ngược lại bật cười.
“Cũng đúng, loại đàn ông như Lục Cảnh Du, vốn không xứng để cô Tần bận tâm.”
Câu này thì đúng là hợp lý.
Thấy ánh mắt Lục Cảnh Uyên nhìn tôi đầy tán thưởng, Chu Văn Diệu lập tức bước lên chắn trước mặt tôi.
“Tổng giám đốc Tần cần nghỉ ngơi, tổng giám đốc Lục, mời anh về cho.”
Được rồi.
Thằng bé này lại tự tiện hành động nữa rồi.
Nhưng lại khiến tôi không thể nổi giận chút nào.
Quả thật, người nhà họ Lục ai nấy đều khiến người khác phát ngán.
Lục Cảnh Uyên cũng biết điều mà rời đi, còn Chu Văn Diệu thì tò mò tiến lại gần tôi.
“Tổng giám đốc Tần, sao lúc nãy cô không giúp Lục Cảnh Uyên? Anh ta vừa mới ký hợp đồng với chúng ta mà.”
Tôi nhếch môi cười, nhìn theo bóng lưng Lục Cảnh Uyên rời đi, chậm rãi nói: “Ngư ông đắc lợi khi cò và trai tranh nhau.”
Nhà họ Lục đấu đá càng kịch liệt, thì Tần thị – với quy mô ngang ngửa Lục thị – càng có nhiều cơ hội hơn.
…
Tin tức từ phía nhà họ Lục cứ truyền về liên tục, Hứa Văn Thiến nhanh chóng thu thập được một loạt chuyện phiếm.
“Lục thị giờ đang nội loạn đó! Hai anh em họ từ trước đến giờ vốn đã tranh giành ngấm ngầm, bây giờ thì lật mặt công khai rồi.”
“Ban đầu đa số cổ đông đứng về phía Lục Cảnh Du, không biết sao lại bị Lục Cảnh Uyên kéo mất hơn nửa, giờ hội đồng quản trị cũng gây áp lực, Lục Cảnh Du đang rối như tơ vò.”
Tôi nghiêm mặt, nhíu mày hỏi: “Việc hợp tác giữa chúng ta với Lục thị có bị ảnh hưởng không?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng khó nói.”
Tôi gật đầu, ghi nhớ chuyện này trong lòng, tính đến sớm chuẩn bị đối sách.
Nghỉ dưỡng gần nửa tháng, tôi cuối cùng cũng xuất viện.
Trong khoảng thời gian này, Chu Văn Diệu tiến bộ vượt bậc, giúp tôi gánh vác không ít áp lực, nên tôi phá lệ cho cậu ấy kết thúc kỳ thực tập sớm, chính thức vào làm việc.
Ừm, tiền thưởng bị giữ lại từ trước cũng có thể bắt đầu trừ dần từ tháng này rồi.
Năm tháng tiếp theo, Chu Văn Diệu làm việc hăng như tiêm doping, hiệu suất thậm chí còn vượt cả tôi.
Nhờ cậu ấy làm việc như tên lửa, tôi hiếm hoi mới có chút rảnh rỗi.
Hứa Văn Thiến rủ tôi đi leo núi gần đó, ghé thăm vài ngôi chùa, tôi cũng đồng ý, coi như để tâm thanh tịnh một chút, thư giãn nghỉ ngơi.
Cảnh sắc trên núi khá đẹp, chỉ là vừa bước vào chùa, Hứa Văn Thiến đã lập tức túm chặt tay tôi, hai mắt sáng rực kéo tôi trốn sau bức tường.
“Cậu nhìn đi!”
Theo ánh mắt cô ấy, tôi hơi sững người – Tống Thiên Thiên đi một mình, bụng bầu năm tháng lộ rõ, sắc mặt tiều tụy, từng bước nhỏ lê vào chùa.