Chương 7

Truyện: QUẺ TỬ

Tác giả:

“Con gái tôi là loại lang sói lòng dạ sắt đá!”

“Hồi mọi chuyện xảy ra, tôi đưa hết tiền tiết kiệm trong nhà cho nó, ai ngờ nó mang đi mua đồ ăn rồi giấu hết xuống hầm, định bỏ đói mẹ con tôi đến chết!”

Vừa nói, bà ta vừa giơ tay chỉ thẳng vào một người trong xe:

“Chính là ông đấy, ông bán gạo! Ông đứng ra làm chứng đi!”

Người đó thoáng lúng túng, nhưng cũng đành gật đầu nói thật:

“Đúng là… mấy hôm trước con bé nhà bà ấy có mua rất nhiều gạo bên tôi.”

“Thấy chưa! Ai cũng biết mà!” Mẹ tôi chỉ vào gò má hóp lại của mình, vừa nói vừa òa khóc.

“Nó giấu hết đồ ăn, còn đuổi chúng tôi ra kho lạnh ở, rõ ràng là không để chúng tôi sống mà!”

Nghe đến đây, một vài người không thân quen với nhà tôi bắt đầu xì xào bàn tán.

Nữ phóng viên thì mặt mỗi lúc một tối sầm, không nói gì.

Cuối cùng, cô ta cầm micro lên, nhìn mẹ tôi với vẻ ngờ vực:

“Những điều bà nói… có chắc là thật không?”

“Dĩ nhiên là thật!” Mẹ tôi bật dậy, mắt trợn ngược:

“Không lẽ tôi đi lừa các người chắc?! Tin tôi đi, ném con tiện này xuống xe là tốt nhất, coi như trừ hại cho xã hội!”

Tôi vẫn im lặng từ đầu, cho đến khi lời bàn tán càng lúc càng lớn.

Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng.

Tôi đã đoán được các người sẽ bày trò này.

Nên tôi đã gắn camera trước cửa hầm từ lâu, mỗi ngày có gì xảy ra đều được ghi hình lại hết.

Tổng cộng 7 ngày, không sót một phút nào, đều ở đây cả.

Nào, mọi người xem đi.

Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, lao tới định giật lấy điện thoại của tôi.

Nhưng tôi nhanh tay hơn, bấm luôn vào nút phát video.

Dù mọi người không nhìn rõ được gương mặt méo mó của bà ta, nhưng tiếng nói độc địa thì ai cũng nghe thấy rõ mồn một:

“Con tiện kia, mau cút ra đây!”

“Mày không cho tụi tao ăn, thì cũng đừng hòng sống sót ra ngoài. Mày cứ ở đó mà chết đói đi!”

“Tao nói cho mày biết, mai sẽ có người đến cứu viện, đến lúc đó tao với thằng con tao sẽ bỏ đi thật xa, để mặc mày chết khô ở đây!”

“Đồ vô dụng, nếu không phải vì cái cửa hầm chắc tao đã bóp cổ mày chết từ lâu rồi!”

Tiếng rít, lời nguyền độc mồm độc miệng của mẹ tôi vang vọng cả xe.

Bà ta điên cuồng giật lấy điện thoại tôi, rồi ném mạnh ra ngoài.

Nhưng nữ phóng viên chỉ lạnh lùng liếc bà, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Bà tưởng ném đi là xong sao?”

“Thật ra tôi đã xem hết mấy đoạn video đó từ trước rồi. Cũng chính vì xem được, nên phía truyền thông mới quyết định báo cảnh sát để vào phỏng vấn.”

“Tôi đã sớm nhận ra bà, chỉ không ngờ… bà lại có thể trơ trẽn đến mức này.”

Xung quanh, mọi người cũng bắt đầu xôn xao bàn luận.

“Không thể nào, trên đời thật sự có loại mẹ như vậy sao?”

“Quá kinh tởm rồi, lại còn nguyền rủa chính con gái ruột của mình…”

Mọi người trên xe lập tức nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt ghê tởm, nếu không bị cảnh sát ngăn lại thì e là họ đã đẩy bà xuống khỏi xe từ lâu.

Thậm chí có vài hàng xóm không nhịn được đã lên tiếng thay tôi.

“Xì! Lúc đầu tôi đã định lật mặt bà rồi!”

“Bà còn mặt mũi mà kêu oan hả? Hằng ngày bà đối xử với con gái thế nào, bà tưởng người khác không biết sao? Loại người như bà không xứng làm mẹ!”

Mẹ tôi định phản bác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của quá nhiều người thì rốt cuộc chỉ có thể nén giận, đặt hết hy vọng vào Tống Thành Vũ – anh tôi.

Nhưng Tống Thành Vũ đã bị không khí căng thẳng dọa đến phát sợ, lặng lẽ lùi xa khỏi mẹ, giả vờ như chẳng hề quen biết.

Mẹ tôi ngồi bệt xuống đất, im lặng không nói gì, đôi mắt dán chặt vào tôi, trong ánh mắt ấy còn xen lẫn chút sát khí rợn người.

Tôi bỗng cảm thấy có chút bất an, liếc nhìn quanh rồi tự trấn an bản thân.

“Sẽ không đâu… Dù gì cũng có nhiều người ở đây mà, chắc chắn sẽ không…”

Tối hôm đó, chúng tôi được an toàn đưa đến khu trại tạm. Thật ra nơi này cũng không cách làng tôi quá xa, chỉ là phải ở tạm để kiểm tra y tế, sau đó mới được chuyển đến khu an toàn thực sự.

Đám quái vật đã bắt đầu cử động chậm rãi, chỉ cách chúng tôi hơn chục mét.

May mà giữa hai bên có cảnh sát gác nghiêm ngặt, mọi người cũng yên tâm hơn phần nào.

Tôi lấy đồ ăn trong ba lô ra lót bụng, Tống Thành Vũ vừa định lại gần xin ăn đã bị người bên cạnh tôi đuổi đi.

Hắn biết tất cả chuyện này bắt nguồn từ lời nói dối của mẹ mình, giận quá liền đá cho mẹ một phát.