[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Nàng nhìn ta chăm chú thật lâu, cuối cùng bặm môi, bỗng òa lên khóc lớn.
Ta bị dọa đến tay chân luống cuống.
Mãi đến sau này, cô cô mới bảo ta:
“Nam nhi phải trầm ổn vững vàng, vừa rồi con vui buồn thất thường, dọa đến người ta rồi đấy.”
Từ đó trở đi, ta khắc ghi trong lòng: nhất định phải làm một công tử đoan chính điềm đạm.
Đến mức sau này, người người đều nói ta lạnh nhạt cô tịch.
Ta không màng.
Ta chỉ biết, không thể khiến nàng khóc thêm lần nữa.
Nhưng sau khi cưới được nương tử về nhà, ta lại bắt đầu thấy khó xử.
Đêm động phòng hoa chúc, thấy nàng căng thẳng, tay nắm chặt khăn tay đến biến dạng.
Ta đành lặng lẽ lấy chăn, nằm xuống bên mép giường.
Hình như… nàng có chút thất vọng?
Ngọn nến leo lét quá, ta nhìn không rõ.
Nhưng có thể khẳng định, Lâm Thư Duyệt sau khi thành thân… không vui vẻ gì.
Cho đến hôm ấy, dường như ta nghe được tiếng lòng của nàng.
Nàng lại muốn… hòa ly?
Không được!
Nếu ta làm chưa tốt, thì ta sẽ sửa.
Nhưng ta không thể rời xa nàng.
Nàng ngưỡng mộ phu quân nhà bên tặng vòng tay cho vợ.
Vậy ta sẽ tự tay làm một chiếc cho nàng.
Nhưng lại lo nàng chê ta việc nhỏ nhặt cũng không làm nổi, nên vội vàng giấu bàn tay bị thương đi.
Từ nhỏ mồ côi cha mẹ, ta chẳng biết phu thê thường ngày nên sống với nhau ra sao.
Chỉ biết mua sách về đọc, cố gắng học để chiều lòng nàng.
Dựa theo lời trong sách, ta dốc lòng khen ngợi nàng lên tận mây xanh.
Chúng ta đã từng có những ngày vui vẻ bên nhau.
Nhưng rất nhanh, ta lại làm hỏng chuyện.
Nương tử cảm thấy… ta không được.
Sao có thể không được?
Rõ ràng mỗi đêm ta đều nhẫn nhịn đến khó chịu.
Ta chỉ sợ làm nàng tổn thương.
Ta từng vô tình nghe bọn đồng song tán gẫu, có kẻ nói:
“Ngươi không biết đâu, nữ tử lần đầu sẽ rất đau, càng đau thì càng nhớ rõ ngươi.
“Cho nên mấy tiểu cô nương trong thanh lâu mới đáng giá đến thế.”
Ta chẳng muốn làm loại người như chúng, nhưng lời ấy lại khắc trong lòng.
Nào ngờ vì thế lại sinh ra hiểu lầm.
Ta nhịn không nổi nữa, ta muốn chứng minh bản thân.
Nhưng đâu ngờ Trần Tư lại phá hỏng chuyện đúng lúc then chốt.
Lại càng không ngờ, trong lòng nương tử lại nghĩ những lời khiến người ta chỉ muốn… bịt kín lại.
Môi còn có thể bịt được, nhưng lời trong tim nàng, làm sao ngăn nổi?
Trần Tư thấy ta trước nay hành xử cẩn trọng, lại nghe ta gầm lên giận dữ, liền tưởng ta chán ghét việc gần gũi vợ.
Tự cho là thông minh, bịa cho ta cái cớ vụng về, lại buông lời hồ đồ, khiến ta phải kéo hắn vào thư phòng nói cho rõ.
Nhưng chỉ vừa mới xoay lưng…
Nương tử đã hồi phủ.
Ta ngồi trong thư phòng trọn cả một đêm, nghĩ mãi mà chẳng hiểu nàng rốt cuộc nghĩ gì.
Khó khăn lắm mới đợi đến trời tờ mờ sáng, ta vội vàng chạy đến phủ nhạc phụ.
Nàng lúc ngủ… thật đáng yêu biết bao.
Ta cầm sách trong tay, mà chẳng đọc nổi một chữ.
Chỉ mong được nghe thử lòng nàng nghĩ gì về ta, chê ta cũng được, ta sẽ sửa.
Chỉ là… khổ nỗi…
Nàng đã nhận định: ta chính là không được.
Ta quyết tâm, đợi khi hồi phủ ắt phải thân hành chứng minh cho nàng thấy.
Nào ngờ nương tử lại chẳng thèm để ý tới ta nữa.
Mỗi ngày chưa đến hoàng hôn, nàng đã đóng cửa phòng, lại còn dọn sạch đồ đạc của ta ra khỏi buồng ngủ.
Ta ngày ngày đối diện với cánh cửa khép kín ấy, khổ sở hồi tưởng xem rốt cuộc mình sai ở đâu.
Lũ nha hoàn tiểu đồng thì nửa muốn nói, nửa lại không dám.
Trần Tư còn muốn bước lên phân trần lý lẽ:
“Lão gia, nào có đạo lý gì để người đầu đội vợ, người không thể chiều chuộng phu nhân như thế mãi được!”
“Chính nàng ấy mới là chủ nhân của nhà này.
“Chỉ cần không hòa ly, nàng muốn làm gì cũng được.”
Vì chuyện ấy, ta còn viết thư cho cô cô, thỉnh giáo đạo lý xử sự giữa phu thê.
Cô cô hồi thư bảo ta chăm lo khoa cử, bảo rằng nữ tử trên đời đều kính phục bậc nam nhân có sự nghiệp thành công.
Ta nhớ lại thuở trước, nương tử từng thích bài văn ngâm thơ của mấy vị tú tài văn nhược.
Nếu ta có thể đỗ đạt cao, nàng nhất định cũng sẽ thích ta.
Vậy nên, đêm trừ tịch, ta tự tay làm một chiếc lồng đèn, rồi ngồi trước cửa phòng nàng đã đóng chặt.
Tự nhủ trong lòng:
【Không sao cả, nương tử nhất định đang âm thầm khích lệ ta nỗ lực. Trong lòng nàng nhất định có ta.】
Đến ngày nàng hồi phủ, ta mặc y phục mới, mang theo lễ vật.
Thế nhưng nàng lại không gặp ta.
Ta nghĩ: 【Nương tử hẳn là thấy kỳ thi mùa xuân sắp tới, sợ ta phân tâm, nên mới cố ý giữ khoảng cách. Nàng đang quan tâm ta đấy thôi.】
Song… ta lại sai rồi.
Khi đỗ trạng nguyên trở về, vội vã chạy về phủ,
Lại nghe tin nàng sắp rời đi.
Ta chẳng kịp nghĩ ngợi, chen vào giữa đám đông, đuổi theo nàng.
Ta không quản gì nữa, nàng không được đi!
Dẫu có đi, cũng phải mang ta theo cùng!
Giang tiểu thư gì chứ?
Chẳng qua chỉ là người chuyên may y phục, nếu nương tử không thích, ta lập tức đổi người khác.
Nàng nói ta đối với nàng không được?
Nàng đã hiểu lầm ta rồi.
Ta chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.
Chỉ là hình như nàng vẫn chưa hài lòng lắm…
Vậy thì lại làm thêm một lần.
Rồi lại thêm nhiều lần nữa.
Hơn nữa ta còn có thể học.
Ta đầu óc lanh lợi, ngay cả Thánh thượng cũng từng khen ta có đầu óc tốt nhất thiên hạ.
Ta nhất định có thể học nhanh, học giỏi.
Cho đến một ngày, ta nghe nàng trong lòng thầm thở than:
【Rốt cuộc cũng hiểu cái gọi là hạnh phúc mà di nương từng nói là gì rồi.】
Ta rốt cuộc cũng yên lòng.
Chỉ cần nàng không hòa ly —
Thì tất cả đều tốt đẹp.
(Hết)