Chương 1
Truyện: PHU QUÂN GIẢ CHẾT ĐỂ MỘT MÌNH TA CHỐNG ĐỠ NHÀ CHỒNG SUY TÀN
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Khi tin Dư Tĩnh An tử trận truyền về, ta khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Từ đó về sau, một mình ta chống đỡ lấy Hầu phủ đang nghiêng ngả sắp đổ.
Năm năm sau, khi đang ôm di vật của Dư Tĩnh An, nhìn vật nhớ người, lệ rơi không ngừng, thì qua đôi mắt nhòa lệ, ta trông thấy mấy hàng chữ chợt hiện ra:
【Thực ra vì không tìm được t/h/i t/h/ể nên mới tiện giả chết mà thôi.】
【Kẻ phụ bạc vỗ mông bỏ đi, để lại một đống bừa bộn cho nữ chính gánh lấy.】
【Đánh một trận đại bại thảm hại, nếu trở về chỉ e cũng bị tước bỏ tước vị. Nay giả chết chẳng những thoát nạn, còn cùng tiểu tam ẩn cư nơi sơn dã, sung sướng chẳng ai bằng.】
【Nghe nói về sau còn nhận lại đứa con vong ân bội nghĩa mà nữ chính cực khổ nuôi lớn, để nó trở mặt hại chếc nàng, đưa mẹ ruột hắn vào cửa, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta tức đến phát điên.】
1
Di vật của Dư Tĩnh An vẫn nằm chặt trong tay ta, mà người đã lặng đi như tượng.
Bởi những lời kia, từng câu từng chữ, đều là sự thật.
Năm ấy, thư từ biên cương gửi về, nói rằng Dư Tĩnh An trong lần dẫn binh đột kích người Đột Quyết ban đêm, không may trúng phải mưu địch, rơi xuống vực sâu, thi thể không còn.
Ta phát cuồng sai người tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc vẫn là tay trắng trở về.
Chỉ mang về được một gói di vật duy nhất này.
Trong gói di vật ấy, có ngọc bội định tình năm xưa của chúng ta, một cây trâm làm dang dở còn thô ráp, và một phong gia thư chan chứa chân tình.
Từng nét chữ trong thư đều tha thiết khẩn cầu, nói rằng chàng thẹn vì lấy thân báo quốc, không thể chăm sóc ta đến cuối đời.
Chàng dè dặt cầu xin ta chiếu cố Lão phu nhân mấy năm, chờ Hầu phủ yên ổn rồi hãy nghĩ đến việc tái giá.
Khi nhận được thư, ta khóc đến gần như ngất lịm.
Nghĩ đến bao ân tình thuở trước, ta hạ quyết tâm thay Dư Tĩnh An chống đỡ cửa nhà, cả đời không tái giá.
Ta vuốt ve cây trâm gỗ đào trong tay — đã bị ta mân mê đến nhẵn bóng — thoáng ngẩn ngơ, chẳng biết nên tin hay không.
Nhưng trước mắt, dòng chữ nọ lại hiện lên lần nữa.
【Cây trâm rẻ mạt vài đồng mua vội ở ven đường, cũng chỉ có nữ chính mới coi như báu vật, bao nhiêu năm rồi còn ôm mãi không buông.】
【Nam nhân đúng là tâm cơ thâm sâu, giả viết thư tuyệt mệnh bày tỏ tình thâm nghĩa trọng, ai ngờ đến mực viết cũng là tiểu tam mài.】
【Nếu không nhờ nữ chính, Hầu phủ vàng son bên ngoài ấy đã sớm sụp đổ, hắn thì ngồi dùng tiền của nàng sống tiêu dao với tiểu tam.】
【Phần kiếp trước này có thể đẩy nhanh một chút không? Ức quá rồi, ta muốn xem đoạn sau nàng trọng sinh báo thù!】
【Đúng vậy đúng vậy! Muốn tua nhanh đến khúc đâm kẻ phụ tình! Tiếc là mỗi ngày chỉ cập nhật một tập, theo tiến độ này e rằng còn ba tập nữa mới tới!】
Ta vô thức siết chặt tay, cây trâm gỗ đào lập tức gãy làm đôi.
“Phu nhân! Cây trâm này sao lại gãy rồi?”
A hoàn Thanh Hòa đang mang trà vào, hoảng hốt kêu lên, vội nhặt cây trâm lên định ra ngoài tìm thợ sửa.
Bởi thường ngày ta quý vật trong rương như báu vật, ngay cả a hoàn thân cận cũng không cho đụng vào.
Ta lặng lẽ đặt hai đoạn trâm gãy trở lại vào hộp gỗ, ra hiệu cho Thanh Hòa lui xuống.
Dòng chữ kia không còn xuất hiện nữa, nhưng trong lòng ta đã cuồn cuộn sóng dậy.
Nếu là vài năm trước, có lẽ ta còn sẽ cho rằng bản thân hoa mắt đa nghi, nhưng sau năm năm, ta thực sự cảm thấy trong phủ có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.
Những chuyện cũ tựa đèn kéo quân hiện về trong đầu, từng mảnh ghép dần khớp lại, mà dưới tiền đề “Dư Tĩnh An giả chết”, thì tất cả những điều từng khiến ta khó hiểu, giờ đây lại bỗng chốc trở nên hợp lý.
Tỷ như Lão Hầu phu nhân yêu con như mạng, vậy mà chỉ tìm kiếm chưa đến nửa tháng đã tiếp nhận sự thật Dư Tĩnh An tử trận, đến nỗi còn phải quay ngược lại an ủi ta.
Lại như Hầu phủ không còn người thừa kế, thế mà Lão phu nhân cũng chẳng hề sốt ruột chuyện kế tự, ta vừa nhắc đến là liền lảng tránh sang chuyện khác.
Trước kia ta nghĩ bà đau lòng quá độ, cố ý né tránh chuyện thương tâm, nhưng nay nghĩ lại… chưa chắc đã thật sự đau lòng.
Ta ngồi lặng lẽ trong phòng suốt một đêm, đến khi trời tờ mờ sáng, đầu đau như búa bổ, mới gục trên bàn thiếp đi.
2
Sáng sớm, ta bị tiếng cãi vã ngoài viện làm tỉnh giấc.
Lẫn trong đó là tiếng Thanh Hòa hạ giọng ngăn cản:
“Lý ma ma, phu nhân nhà ta vừa mới chợp mắt chưa bao lâu, nếu có chuyện gì, người chờ thêm một lát được không?”
Nhưng giọng Lý ma ma lại càng cao vút:
“Giờ này rồi mà còn ngủ gì nữa? Người nhà phủ họ Lâm sắp đến rồi! Lão thái thái bảo ta đến kho lấy thêm mấy món lễ vật quý mang theo!”
Vừa nói bà ta vừa làu bàu:
“Chẳng phải do phu nhân cứ nhất quyết giữ chìa khóa nhà kho hay sao. Nếu ngày trước đưa cho lão thái thái, đã chẳng lắm chuyện thế này.”
“Đi hỏi khắp các phủ mà xem, làm gì có chuyện lão thái quân còn sống sờ sờ mà lại để con dâu trông coi việc trong ngoài!”
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn theo hầu Lão Hầu phu nhân mấy chục năm nay, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lời bà ta nói chẳng khác nào ý chỉ của Lão thái thái.
Hôm nay bà ta đến đây rõ ràng là để ép ta giao lại quyền quản gia.
Thanh Hòa vốn thật thà, nhất thời nghẹn lời, chỉ biết mím môi, lưỡng lự không dám gọi ta dậy, nhưng vẫn kiên quyết chắn trước cửa, không cho Lý ma ma xông vào.
Vừa ngẩng đầu, thấy Lục Ý vừa bước chân vào sân, Thanh Hòa liền vẫy tay gọi lớn:
“Lục Ý, mau tới đây!”
Ta lập tức thu tay lại, đang định mở cửa thì nhịn không được mà khẽ cong môi.
Thanh Hòa tuy miệng lưỡi vụng về, nhưng mỗi lần gặp cảnh cãi vã, lý lẽ tranh chấp, đều phải gọi bằng được Lục Ý – người được mệnh danh là cái miệng thứ hai của nàng.
Chân Lục Ý còn chưa kịp bước qua ngạch cửa, đã xắn tay áo lên, mở miệng như pháo nổ:
“Câu này nói ra mà không sợ người ta chê cười sao? Ai trong phủ chẳng biết trong kho toàn là của hồi môn của phu nhân nhà chúng tôi. Ngày thường ăn mặc tiêu dùng đều nhờ phu nhân cung ứng cũng thôi đi, giờ còn muốn vơ sạch mang đi à?”
“Ngươi thử đi hỏi khắp các phủ xem, có nhà nào mà lão thái thái lại dám nhòm ngó đồ cưới của con dâu không? Ngày mai ta sẽ thưa lại với phu nhân, bảo người đem toàn bộ của cải chuyển về, trả lại cái kho cho các ngươi, coi như sạch sẽ rành mạch!”
Lý ma ma bị chọc tức đến nỗi “ngươi ngươi ngươi” mãi mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh, giơ tay định đánh Lục Ý.
Lần này đám nha hoàn vốn đang cúi đầu giả câm vờ điếc trong viện cũng ùn ùn kéo lại can ngăn.
Lý ma ma chưa kịp đánh người, lại bị đẩy tới đẩy lui, ngược lại ăn mấy cái đập vào người, cuối cùng chỉ đành tức tối quăng lại một câu độc địa, vừa khóc lóc vừa vùng vằng rời đi.
Ta duỗi cánh tay tê dại vì nằm nghiêng quá lâu, rồi mới đẩy cửa bước ra, nhìn Lục Ý cười nhẹ:
“Gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đấy, đến cả Lý ma ma cũng dám mắng.”
Lục Ý chẳng hề nao núng, ngẩng đầu đáp:
“Sớm đã muốn làm vậy rồi, chỉ tại trước nay phu nhân cứ ngăn cản. Hôm nay động tĩnh ngoài sân lớn đến thế, phu nhân lại vẫn không ra, nô tỳ đoán là phu nhân cũng nhìn không nổi bộ dạng hống hách của Lý ma ma nữa.”
Nói rồi còn hậm hực phì một tiếng về phía bóng lưng Lý ma ma vừa khuất.
Ta nhất thời nghẹn lời.
Lục Ý là nha hoàn hồi môn của ta, từ nhỏ đã nổi tiếng đanh đá ở phủ Thẩm, đến nỗi các ca ca cũng phải nhường nàng vài phần.
Thế nhưng sau khi vào Hầu phủ, ta lại dặn nàng phải nhẫn nhịn mọi điều, tránh gây va chạm.
Quả nhiên, chủ nhân mà nhu nhược, nha hoàn cũng bị người ta bắt nạt theo.
Ta lấy chìa khóa kho từ trong hộp gỗ ra, đưa cho Lục Ý:
“Ta thấy lời ngươi nói không sai. Giờ các ngươi lập tức đến kho, đối chiếu với danh sách hồi môn, đem hết toàn bộ đồ đạc của ta chuyển về Hòa Phong viện.”
Lục Ý ngẩn ra một thoáng, rồi vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy chìa khóa, kéo Thanh Hòa theo cùng rảo bước đi ngay.
3
Vừa dùng xong điểm tâm, thay một bộ y phục chuẩn bị ra ngoài, thì sân viện lại vang lên một trận ồn ào.
Sáng sớm mà đã náo nhiệt như thế, thật là không được yên một ngày.
Người đến lần này là em chồng – Dư Uyển Hân:
“Thẩm Tâm Dương, ngươi có ý gì vậy? Lý ma ma nói ngươi không chỉ không đưa chìa khóa kho cho bà ấy, còn sai nha hoàn đánh bà ấy nữa. Trong mắt ngươi còn có trưởng bối hay không?”
Ta đứng trên bậc thềm cao, từ trên nhìn xuống Dư Uyển Hân, bình thản nói:
“Một hạ nhân, sao có thể tính là trưởng bối.”
“Đừng nói ta không sai người đánh, mà cho dù có đánh thật, thì đã sao? Ta có bú sữa bà ta đâu.”
“Hơn nữa, nếu thật sự tính theo vai vế, thì ‘chị dâu như mẹ’, ta mới là trưởng bối của ngươi.”
Lý ma ma không chỉ là nha hoàn hồi môn của Lão Hầu phu nhân, mà còn là vú nuôi của Dư Uyển Hân.
Năm xưa, Lão Hầu gia cưới một tiểu thiếp nơi biên ải, còn sinh ra một đứa con trai thứ.
Lão Hầu phu nhân nhận được tin thì vừa giận vừa lo, sợ địa vị thế tử của Dư Tĩnh An bị lung lay, cũng sợ Lão Hầu gia lại sinh thêm con cháu ngoài giá thú.
Chương 2 ở đây nha: