- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124-1
- Chương 124-2
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135: (Hết chính văn)
- Chương 136: Ngoại truyện 1
- Chương 137: Ngoại truyện 2: Hoa rơi nhà ai
- Chương 138: Ngoại truyện 3: Chuyện xưa
- Chương 139: Ngoại truyện 4: Chuyện xưa 2
- Chương 140: Ngoại truyện 5
- Chương 141: Ngoại truyện 6: Chuyện xưa
- Chương 142: Ngoại truyện 7: Chuyện xưa
- Chương 143: Ngoại truyện 8: [Lưu Nhứ] Góc nhìn của Hoán Trần, có phần của Tầm và Hi
- Chương 144: Ngoại truyện 9: Lưu Nhứ - Hiện Tại
- Chương 145: Ngoại truyện 10- Lưu Nhứ Hiện Tại 2
- Chương 146: Ngoại truyện 11: Sách Vân 1
- Chương 147: Ngoại truyện 12: Sách Vân 2
- Chương 148: Ngoại truyện 13: Sách Vân 3
- Chương 149: Ngoại truyện 14: Sách Vân 4
- Chương 150: Ngoại truyện 15: Sách Vân 5
- Chương 151: Ngoại truyện 16: Sách Vân 6
- Chương 152: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện Tầm Hi 1
- Chương 153: Ngoại truyện 18: Tầm Hi 2
- Chương 154: Ngoại truyện 19: Tầm Hi trước đại hôn
- Chương 155: Ngoại truyện 20: Đại Hôn (Hoàn toàn văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Note: Đổi rút ngàn dặm đất thành Súc địa thành thốn cho đúng raw gốc của tác giả.
Chương 81 Chương 81
Chúc Như Sương cho Hạ Lan Hi hai gợi ý, một trong số đó là ăn một bữa đồ ăn Thục chính gốc. Chúc Như Sương không chắc Hạ Lan Hi ăn có khóc không, dù sao năm ngoái hắn ăn, tuy tâm bị Vô Tình Đạo phong ấn một năm, nước mắt vẫn rơi xuống.
Quán ăn Thục mà Chúc Như Sương giới thiệu dường như không nổi tiếng ở địa phương, Hạ Lan Hi hỏi đường người qua lại hồi lâu mới tìm được. Điều khiến y không ngờ là quán này tuy không nổi tiếng, nhưng người lại khá đông, vào một ngày lễ lớn như Trung Thu gần như không còn chỗ trống.
Trong đại sảnh nồng nặc mùi dầu ớt, đầy khói bếp, hai thiếu niên Vô Tình Đạo nhìn nhau không nói gì.
Họ mặc bộ bạch y thắng tuyết không chút bụi bẩn, khí chất dung mạo tựa như tiên nhân, hoàn toàn không hợp với bầu không khí náo nhiệt xung quanh.
Hạ Lan Hi nhìn mỹ nhân cao lãnh ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu nhỏ dùng thuật pháp kê đá cho chiếc bàn bị gãy một chân, vừa buồn cười vừa nghi ngờ có phải mình quen Trường Tôn Sách lâu quá nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng rồi không.
Y tự an ủi: Không sao, chỉ cần đồ ăn ở đây có thể làm y cay đến phát khóc, môi trường không quan trọng.
Từng món đặc sản được bưng lên, mùi thơm nồng nàn bá đạo xộc vào mũi. Nước dùng đỏ rực như một biển lửa nóng hổi, hòa quyện với gia vị đậm đà thấm sâu vào thức ăn, chỉ nhìn thôi Hạ Lan Hi đã có cảm giác đầu lưỡi đang bốc cháy.
Tay cầm đũa của Hạ Lan Hi khẽ run rẩy.
Tống Huyền Cơ lạnh nhạt nói: "Bây giờ nói ra mục đích của ngươi, còn có đường cứu vãn.”
Không thể nói không thể nói, nói ra thì không phải là Tống Huyền Cơ hoàn toàn chủ động nữa.
Hạ Lan Hi làm như không có chuyện gì gắp một đũa rau bỏ vào bát: "Ta không có mục đích gì cả."
Tống Huyền Cơ nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi muốn song tu?"
Hạ Lan Hi một ngụm đồ ăn cay chưa kịp nuốt đã bị lời của Tống Huyền Cơ làm sặc: "Ngươi... sao ngươi lại nghĩ như vậy?!"
Tống Huyền Cơ nói ra suy luận của mình: "Ăn cay dễ làm người ta rơi lệ, ngươi rơi lệ ta dễ cương, cho nên ngươi muốn song tu."
Hạ Lan Hi lập tức kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Tuy rằng sớm đã biết Tống Huyền Cơ thông minh tài trí đến mức nào, giờ phút này Hạ Lan Hi vẫn không nhịn được âm thầm vỗ tay khen ngợi đầu óc của Tống Huyền Cơ.
Nhưng rất tiếc, Tống Huyền Cơ suy nghĩ đúng, đáp án lại sai rồi.
Hạ Lan Hi phản bác: "Ngươi mới muốn song tu."
Tống Huyền Cơ không phủ nhận: "Vậy thì, không phải vì song tu?"
"Không phải, hôm nay ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện song tu." Hạ Lan Hi rất chắc chắn nói: "Ta chỉ đơn thuần muốn thử cái mới."
Tống Huyền Cơ trầm ngâm: "Ngươi quá đáng ngờ."
Hạ Lan Hi liều mạng: "Đúng, ta sinh ra đã như vậy rồi, tên nhũ của ta là 'Đáng ngờ'."
Tống Huyền Cơ: "Vậy người mẹ ngươi gọi là 'Hi Nhi' là ai - hàng xóm của ngươi sao?"
Hạ Lan Hi tự biết mình không thể nói lại Tống Huyền Cơ, dứt khoát lấy ra đạo truyền thế mà Bắc Lạc Thượng Thần để lại cho đệ tử Vô Tình Đạo: "Bế.”
Tống Huyền Cơ đáp lại Hạ Lan Hi bằng đạo huấn: "."
Hạ Lan Hi quyết tâm không lãng phí thời gian vào tranh cãi nữa, gắp một miếng cá luộc, thấy chết không sờn mà nhét vào miệng.
Trong khoảnh khắc đó vị cay bùng nổ trên đầu lưỡi y nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng, cổ họng tựa như đốt một tràng pháo.
Má và đuôi mắt Hạ Lan Hi lập tức ửng hồng, nước mắt cũng như y mong muốn mà trào ra.
Vẻ mặt này của y và vẻ mặt y khóc trước mặt Tống Huyền Cơ trước đây có thể nói là giống hệt nhau - tiền đề là bỏ qua đôi mày y nhíu chặt và cái miệng y bịt lại, cũng như bàn tay không ngừng quạt gió cho mình.
Cay quá, độ cay này đối với người Kim Lăng bản địa mà nói hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Hạ Lan Hi cay đến không mở nổi mắt.Bỗng nhiên y nghe thấy một tiếng cười rất khẽ rất khẽ.
Ồ... Tống Huyền Cơ đang cười?
Hạ Lan Hi đột nhiên ngẩn ra, vội vàng mở một mắt, vừa vặn bỏ lỡ nụ cười thoáng qua trên khóe miệng Tống Huyền Cơ.
"Không hiểu ngươi." Tống Huyền Cơ đẩy chén trà đã pha sẵn đến trước mặt y, nói: "Nhưng thật sự rất đẹp."
Hạ Lan Hi bi phẫn muốn chết. Đẹp thì ngươi chủ động một chút đi, đừng chỉ lo rót nước chứ bạn học Tống!
Hạ Lan Hi ăn vài miếng rau, Tống Huyền Cơ đã giúp y rót mấy chén nước, uống đến mức người y tê rần, càng lúc càng nghi ngờ đầu óc mình có vấn đề.
Không sao, kế này không thành, y còn kế khác.
Cuối cùng, hai người mang theo mùi dầu ớt nồng nặc rời khỏi quán ăn Thục, trên tay mỗi người còn cầm một ly nước lê đường phèn mà bà chủ nhiệt tình tặng.
Tống Huyền Cơ không động đến một miếng đồ ăn cay nào, ly nước lê đường phèn vừa đến tay không lâu đã bị hắn uống hết một nửa. Hắn dùng thuật pháp loại bỏ mùi trên người hai người, nói: "Nghe nói, Vận Hà Quảng Lăng, đáng để thưởng ngoạn."
Hạ Lan Hi lắc đầu, càng đánh càng hăng: "Ta không xem, ta muốn đi nghe kể chuyện."
Tống Huyền Cơ: "Hả?"
Hai nơi mà Chúc Như Sương giới thiệu có thể khiến người ta khóc, ngoài quán ăn Thục ra thì còn một quán trà.
Trà ở quán trà này chỉ có thể coi là bình thường, thu hút khách nườm nượp là tiên sinh kể chuyện trong quán.
Vị tiên sinh kể chuyện này do cơ duyên xảo hợp mà có được một bảo vật của Thái Hoa Tông, bảo vật đó và 《Xuân Cung Đồ chân thật nhất》 của viện Hợp Hoan Đạo hẳn là cùng một nguyên lý, có thể khiến người trong tranh hiện ra trước mắt khách dưới hình thức linh thể.
Hình ảnh sống động như thật kết hợp với lời kể chuyện đầy cảm xúc của tiên sinh, hiệu quả tự nhiên là gấp bội.
Quán trà để cảm ơn Thái Hoa Tông, đệ tử Thái Hoa Tông đến quán uống trà, chỉ cần xuất trình lệnh bài đạo viện là được giảm giá năm mươi phần trăm.
Chúc Như Sương và anh trai hắn từng đến đây nghe một đoạn 《Do Tình Nợ》 cảm động sâu sắc, hắn thì không khóc, anh trai hắn lại khóc sướt mướt, mấy ngày liền không hồi phục được.
Hạ Lan Hi đã hỏi thăm rồi, hôm nay quán trà kể chuyện chính là đoạn 《Do Tình Nợ》 đó.
Khi Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ đến quán trà, các phòng riêng đã bị đặt hết, chỗ ngồi còn lại trong sảnh cũng chỉ còn lác đác vài chỗ.
Một tay Tống Huyền Cơ kéo Hạ Lan Hi, một tay cầm ly nước lê đường phèn Hạ Lan Hi uống dở tạm gửi chỗ hắn, xuyên qua đám đông tìm được hai chỗ ngồi cạnh nhau.
Về việc tại sao không bỏ nước lê vào túi linh, là vì thỉnh thoảng Hạ Lan Hi nhớ ra lại muốn uống một ngụm từ tay hắn.
Trước sau Hạ Lan Hi đều là người, bên cạnh còn có một Tống Huyền Cơ cầm ly nước lê đường phèn, không khỏi cảm khái.
Đặt vào một năm trước, có lẽ y chết cũng không ngờ Tống Huyền Cơ sẽ có một ngày ngồi giữa đám đông cùng y nghe kể chuyện, quả thực giống như tiên nhân hạ phàm vậy.
Hạ Lan Hi nghe thấy "tiên nhân" hỏi y: "Còn uống nước lê không?"
Hạ Lan Hi: "Không muốn uống nữa, hơi ngán rồi."
Tống Huyền Cơ: "Ta giúp ngươi uống hết."
Tim Hạ Lan Hi run lên, chỉ muốn chạy ngay về quán ăn Thục mua cho Tống Huyền Cơ một trăm ly nước lê, rồi chạy về hôn Tống Huyền Cơ một cái.
Lúc này, trong sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay rào rào, thì ra là tiên sinh kể chuyện đã lên đài.
Tiên sinh kể chuyện tóc bạc nhưng nhan sắc còn trẻ, tinh thần sáng sủa, hướng về phía khách khứa cúi chào, cười nói: "Hôm nay Trung Thu, hiến một cuốn [Quảng Lăng Hợp Gia Hoan] cho chư vị, mong có thể lấy một nụ cười của quân."
Hạ Lan Hi chuẩn bị khóc một trận: "...?"
《Do Tình Nợ》 cảm động lòng người đâu? Các ngươi tạm thời đổi kịch bản sao cũng không thông báo trước vậy!
Nghi ngờ của Tống Huyền Cơ tan biến, nói: "Kịch bản này quả thật hợp khẩu vị của ngươi."
Hạ Lan Hi suy sụp, hận không thể kiện quán trà đến viện Luật Lý Đạo: "Bây giờ ta không đáng ngờ nữa đúng không."
Tống Huyền Cơ: "Ừ.”
Hạ Lan Hi không còn gì luyến tiếc, không quên nhân cơ hội nói dối: "Ta đã sớm nói ta chỉ đơn thuần muốn thử cái mới thôi mà, ngươi còn không tin.”
Vị tiên sinh kể chuyện kia quả thật có vài phần bản lĩnh. Chỉ một chén trà, Hạ Lan Hi vốn dĩ mặt không cảm xúc đã có biểu cảm, sau đó không nhịn được bật cười, rồi cười ngã vào người Tống Huyền Cơ không dậy nổi nữa.
Không khóc được, y thật sự không khóc được dù chỉ một giọt!
Khi ra khỏi quán trà, mặt Hạ Lan Hi sắp cứng đờ vì cười rồi. Lúc này trời đã tối, thành Quảng Lăng bao phủ trong một màn đêm, họ gần như phải trở về Thái Hoa Tông rồi.
Tâm nguyện Hạ Lan Hi bất thành nổi giận: "Tống Tầm ngươi căn bản không thích ta."
Tống Huyền Cơ: "? Ta rất thích."
Hạ Lan Hi hừ lạnh một tiếng: "Đi thôi đi thôi, đón Chúc Vân về tông.”
Tống Huyền Cơ nhìn bóng lưng Hạ Lan Hi nghênh ngang rời đi: "...Quả thật không hiểu."
Hai người trở về nhà họ Chúc, cùng Chúc Như Sương cáo biệt anh trai. Sau đó theo tiếng "Súc địa thành thốn" của Tống Huyền Cơ, ba người trở về Thái Hoa Tông.
Hạ Lan Hi vốn nghĩ nếu nơi ở của Tống Huyền Cơ chọn ở bên ngoài viện Vô Tình Đạo, vậy trên đường đi có lẽ họ còn có cơ hội thân mật, không ngờ Tống Huyền Cơ trực tiếp đưa họ về viện Vô Tình Đạo, vừa hay là ở cửa tiên xá của Chúc Như Sương.
Thôi vậy, về đến địa bàn của Hứa sư huynh rồi, nụ hôn hôm nay hoàn toàn tan thành mây khói.
Trước khi Chúc Như Sương về tiên xá, hỏi hai đạo hữu: "Tối có muốn cùng nhau ăn bánh trung thu ngắm trăng không?”
Hạ Lan Hi âm thầm thở dài trong lòng, ép bản thân tập trung vào chính sự: "Không cần đâu, chúng ta còn có việc khác phải làm."
Chúc Như Sương nhìn Hạ Lan Hi, lại nhìn Tống Huyền Cơ, lộ ra nụ cười hiểu ý: "Được, các ngươi đi đi."
Hạ Lan Hi: "...Không phải như ngươi nghĩ đâu."
Y ngược lại hy vọng là như Chúc Như Sương nghĩ.
Trước khi đi tìm Phi Nguyệt Chân Quân, Hạ Lan Hi cần về tiên xá một chuyến chuẩn bị một chút.
"Đây là mỹ tửu Kim Lăng ta đặc biệt chuẩn bị cho Vô Cữu Chân Quân." Hạ Lan Hi nói với Tống Huyền Cơ: "Trước tiên dùng mỹ tửu lấy lòng ngài ấy, ngươi lại nói một chút ngươi nhớ nhà thế nào, Vô Cữu Chân Quân nhất định sẽ cho chúng ta gặp tiểu thúc một lần."
Tống Huyền Cơ nói: "Ta không nói cũng có thể gặp.”
Tống Huyền Cơ đưa Hạ Lan Hi đến cửa tiên xá thì không thể vào được nữa, nếu không Tống Huyền Cơ vừa vào trước, Hứa sư huynh sẽ đến sau.
"Ngươi mau về đi," Hạ Lan Hi bất an thúc giục, "Tối gặp ở viện Hợp Hoan Đạo nhé?"
Tống Huyền Cơ: "Ừ."
Rõ ràng sắp gặp lại rồi, Hạ Lan Hi lại tự dưng có hơi không nỡ, có lẽ là vì biết kỳ nghỉ rảnh rỗi của y và Tống Huyền Cơ sắp kết thúc rồi.
Hạ Lan Hi thu dọn tâm trạng, cười với Tống Huyền Cơ: "Vậy ta vào trước nhé?"
Tống Huyền Cơ nhìn y khẽ gật đầu: "Được."
Hạ Lan Hi vừa định đẩy cửa ra, Tống Huyền Cơ đột nhiên gọi y: "Hạ Lan Hi."
"Hả?”
Hạ Lan Hi quay người lại, sau đó bị nhẹ nhàng đẩy một cái, lưng dựa vào cửa tiên xá.
Sợi tua rua trâm vàng lướt qua trước mắt y, Tống Huyền Cơ cúi đầu, hôn lên môi y.
Edit: Thèm nước lê đường phèn 🤤🤤🤤