QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Sắc mặt Lý Thành Trạch lập tức tái nhợt, giọng lạc đi.

“Không thể nào! Mẫu thân sao có thể…”

“Tại sao lại không thể?”

Giọng ta lạnh như băng.

“Ngươi đã bỏ rơi Hầu phủ, chính là vứt bỏ trách nhiệm nên gánh vác.

Mẫu thân đã thất vọng về ngươi đến cùng cực.

Mà Thành Phong mới là người xứng đáng thừa kế gia nghiệp này.”

“Phải vậy không, mẫu thân?”

Ta quay sang nhìn mẹ chồng.

Ngày hôm nay, tất cả vinh hoa phú quý mà mẹ chồng đang hưởng, đều là do Thành Phong giành về.

Chẳng liên can nửa phần đến Lý Thành Trạch.

“Con à, sau khi con bỏ đi, để bảo toàn tiền đồ của Hầu phủ, nương đã tự mình vào cung cầu xin Hoàng thượng, cho Thành Phong kế thừa ngôi vị thế tử.”

mẹ chồng nói đến đây, vội đưa tay lên ấn trán, than thở:

“Ôi, đầu nương bỗng dưng đau quá… Ta phải đi nghỉ một lát.”

Nói xong bà liền quay sang sai bảo đám nha hoàn.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đỡ ta xuống nghỉ ngơi đi.”

Mẹ chồng đứng dậy, được nha hoàn dìu ra ngoài, để mặc gian phòng thoáng chốc trở nên im lặng nặng nề.

Ta lạnh lùng nhìn Lý Thành Trạch, chậm rãi nói:

“Hiện tại ngươi đã rõ ràng rồi chứ? Thành Phong là đương kim thế tử, còn ngươi, Lý Thành Trạch, đã mất tư cách thừa kế gia tộc.

Trong phủ này, đã không còn chỗ cho ngươi nữa.”

Nghe xong, Lý Thành Trạch nắm chặt tay, ánh mắt thoáng hiện tia phẫn nộ.

“Thẩm Thanh Dao, vì sao ngươi lại làm như vậy?”

Ta nhướng mày cười nhạt.

“Chuyện này đâu phải do ta làm, mà là mẫu thân làm.”

Sắc mặt Lưu Như Yên cũng trầm xuống, nàng ta bước lên một bước, giọng mang theo ý đe dọa.

“Thẩm Thanh Dao, ngươi chớ quá đáng. Thành Trạch mới là đích trưởng tử của họ Lý. Ngươi dựa vào cái gì mà dám…”

“Dựa vào ta họ Thẩm.”

Ánh mắt ta sắc như đao, lạnh lẽo đâm thẳng vào tâm can nàng ta.

“Dựa vào ta là tức phụ nhà họ Lý.

Dựa vào mười năm qua ta vì gia tộc này mà tận tâm tận lực.

Còn ngươi thì sao, Lưu Như Yên?

Ngươi là thứ đàn bà cùng người tư thông bỏ trốn, sinh ra con hoang, ngươi có tư cách gì ở đây chỉ tay năm ngón?”

Ánh mắt ta lạnh băng khiến Lưu Như Yên lùi hẳn một bước, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Phu quân…”

Lý Thành Trạch vội vàng bước lên đỡ lấy nàng ta, sắc mặt sầm lại, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

“Thẩm Thanh Dao, ngươi đừng ép ta.”

“Ép ngươi?”

Ta cười lạnh, ánh mắt như băng giá.

“Lý Thành Trạch, ngươi còn tưởng ta là Thẩm Thanh Dao của mười năm trước, mặc ngươi muốn nắn bóp sao?

Không phải ta ép ngươi, mà chính ngươi đã ép ta thành ra như hôm nay.”

Ánh mắt Lý Thành Trạch nhìn ta như muốn xé nát, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Ngay lúc đó, một giọng nói ôn hòa từ ngoài viện truyền vào.

“Đại ca, huynh hồi phủ rồi sao?”

Lý Thành Phong xuất hiện nơi cổng sân, trên mặt mang nụ cười nhàn nhã.

Ánh mắt y lướt qua Lý Thành Trạch và Lưu Như Yên, cuối cùng dừng trên người ta, trong mắt thoáng hiện vẻ quan tâm.

Ta nhìn y, nhẹ nhàng chớp mắt ra hiệu bình an.

“Thành Phong, đại ca đã về rồi, những năm qua thật vất vả cho đệ.”

Thấy đệ đệ về, Lý Thành Trạch lập tức đổi giọng, vẻ mặt thân thiết.

Lý Thành Phong vẫn mỉm cười, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén.

“Có tẩu tử thay ta quán xuyến trong ngoài, đệ nào dám nói vất vả.

Chỉ là đại ca, nhìn huynh gầy gò quá, chắc ngoài kia ăn không ngon, ngủ chẳng yên?”

“Đúng vậy, bên ngoài chắc là đại ca luôn nhớ về nhà, nhớ về nương và đệ lắm nhỉ?”

Lý Thành Phong vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt sáng lạnh như nước.

“Đã thế, vì sao mười năm nay đại ca một bức thư cũng chẳng có, một lời nhắn cũng không?”

7

Nghe vậy, Lý Thành Trạch lập tức á khẩu, không thốt nên lời.

Hừ.

Đây đâu còn là đứa đệ đệ năm xưa chỉ biết nghe lời huynh trưởng nữa.

Giờ là Tể tướng Đại Chu triều kia kìa.

“Vậy mẫu thân đâu?”

Lý Thành Phong cười nhạt.

“Mẫu thân đau đầu, đã đi nghỉ rồi.”

“Đại ca, đã gặp mẫu thân rồi thì nên đi thôi.”

Y nhẹ phất tay.

“Người đâu, tiễn khách.”

Sắc mặt Lý Thành Trạch lập tức trắng bệch.

“Tại sao? Chẳng lẽ đây không phải là nhà của ta sao?”

Lý Thành Phong nhìn hắn, giọng bình thản nhưng không kém phần uy nghiêm.

“Đại ca nhầm rồi.

Nơi này không phải Hầu phủ, mà là tướng phủ của ta.”

“Thành Phong, dù gì ta cũng là huynh trưởng của ngươi.”

“Thì sao?

Khi xưa huynh bỏ mặc gia tộc, bỏ rơi trách nhiệm, bỏ rơi tân nương, bỏ rơi cả đệ và nương.