Đó là Tiểu Điềm, mặc áo choàng Ultraman, giơ nắm đấm nhỏ, cười rạng rỡ như thể đang ôm trọn cả vũ trụ.
Đội trưởng Vương đưa cho tôi một điếu thuốc, rồi tự châm một điếu, giọng phức tạp:
“Cô đã biết từ sớm rồi, đúng không?”
Tôi không đáp.
“Những đồng đội trong đội cứu hỏa giúp Thẩm Trì sửa báo cáo cháy, làm giả chứng cứ, tất cả đã bị bắt. Trưởng phân cục cũng vì bao che cho ‘anh hùng’ mà phải nghỉ hưu sớm. Cú ra tay của cô đã lột trần cả hệ thống của chúng tôi.”
Ông nhả ra một làn khói:
“Vậy là ngay từ đầu, mục tiêu của cô đâu chỉ có mình Thẩm Trì.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp:
“Con gái tôi… không thể chết oan uổng.”
“Lâm Vi bị xử hai mươi năm tù vì tội bao che và đồng phạm phóng hỏa.” Đội trưởng Vương nói tiếp,
“Vào tù rồi, tinh thần cô ta không còn bình thường, suốt ngày nói thấy con gái cô tìm mình.”
Tôi im lặng.
Ông lại nói:
“Chính quyền đã lập quỹ cứu trợ trẻ em bị tai nạn ngoài ý muốn, lấy tên con gái cô để đặt tên.”
Khóe mắt tôi bắt đầu nóng lên.
“À, mấy ‘quả bom’ của cô đã khiến đội gỡ bom của chúng tôi đau đầu. Hai quả giả đó, kết cấu bên trong giống hệt quả thật, phức tạp như một tác phẩm nghệ thuật. Họ phải nghiên cứu nửa tháng mới dám xác nhận là giả.”
“Tôi vốn là dân chuyên nghiệp.” Tôi nhếch môi, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Họ đều nói cô là thiên tài.”
Ông đưa khung ảnh vào tay tôi, nói câu cuối:
“Nhưng tôi biết, cô không phải kẻ điên, cũng chẳng phải thiên tài.
Chu Thần Huyên, cô chỉ là một người mẹ.”
Từ chiếc cặp da, ông lấy ra một khung ảnh nhỏ, đặt trước cửa kính.
Trong ảnh là một bé gái khoác áo choàng Ultraman, giơ nắm tay nhỏ, cười rạng rỡ và kiêu hãnh như thể thực sự có thể bảo vệ cả vũ trụ.
Đó là Tiểu Điềm.
Con gái của tôi.
Tôi đưa tay, ngón tay khẽ chạm lên mặt kính lạnh lẽo, như thể có thể chạm tới nụ cười ấm áp của con.
Chỉ một năm sau, tôi ra tù.
Bước qua cánh cổng trại giam, ánh nắng chói gắt khiến mắt tôi cay xè, tôi đưa tay che mắt, tham lam hít thật sâu bầu không khí tự do — thứ không còn mùi thuốc sát trùng và sắt gỉ.
Trong tù từng xảy ra một vụ đe dọa bằng bom thật, tác phẩm của một kẻ liều mạng.
Họ nghĩ ngay đến tôi — người từng dùng bom giả qua mặt cả một đội chuyên gia.
Ngăn cách bởi lớp kính chống nổ dày, tôi nhìn những mạch điện rối rắm trên màn hình, và chỉ mất hai mươi phút để hướng dẫn họ tháo gỡ thành công.
Thành tích lập công lớn, một lần nữa giúp tôi được giảm án.
Đổi lại, đội trưởng Vương đã sắp xếp cho tôi một công việc mới.
Một công ty an ninh hàng đầu, phụ trách kiểm tra lỗ hổng hệ thống.
“Đi đi, Chu Thần Huyên.” Ông vỗ vai tôi. “Đừng ngoái lại nữa.”
Tôi khẽ mím môi, không đáp.
Ngày nhận việc, tôi đặt khung ảnh của Tiểu Điềm lên bàn.
Trong ảnh, con bé mặc áo choàng Ultraman, cười kiêu hãnh và rạng rỡ.
Tôi đưa ngón tay khẽ vuốt lên mặt kính lạnh.
Tôi đã không bảo vệ được vũ trụ của mình.
Nhưng từ nay, tôi sẽ dùng cách của mình… để bảo vệ vũ trụ của người khác.
Đó là điều duy nhất… một người mẹ có thể làm cho con.
Tôi từng mất tất cả, nhưng cuối cùng cũng tìm lại được điều quan trọng nhất.
Là sự thật, là công lý.
Và là… phẩm giá cuối cùng của một người mẹ.
【Hoàn】