- Trang chủ
- Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
- Chương 15: Khiến Cậu Tuyệt Vọng
Chương 15: Khiến Cậu Tuyệt Vọng
Truyện: Oán Cốt Phong Triền - Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
Tác giả: Tuyệt Thế Nhất Căn Thông A
- Chương 1: Chồng Ơi, Em Muốn Anh Chết
- Chương 2: Chạy Trốn Có Thành Công Không?
- Chương 3: Anh Ta Đuổi Tới Rồi! Không Chịu Buông Tha!
- Chương 4: Đừng Trừng Phạt Nữa, Thiếu Oxy Rồi
- Chương 5: Họ Là Những Người Bạn Tốt Nhất Thiên Hạ
- Chương 6: Ham Muốn Chiếm Hữu Lẫn Nhau
- Chương 7: Khát Vọng Kiểm Soát Méo Mó Của Anh
- Chương 8: Ngay Cả Khi Biến Mất, Cũng Sẽ Đến Tìm Em
- Chương 9: Nhận Nuôi, Rạn Nứt Tình Cảm
- Chương 10: Hai Người Lên Núi, Một Người Trở Về
- Chương 11: Có Thích Chồng Không?
- Chương 12: PUA Quen Thuộc
- Chương 13: Kinh Dị Thao Túng
- Chương 14: Em Trai Giang Kỳ Thiện
- Chương 15: Khiến Cậu Tuyệt Vọng
- Chương 16: Sơn Trang Nghi Vấn
- Chương 17: Chuyên Gia Diệt Quỷ 30 Năm
- Chương 18: Bóng Đen Nào Trong Bóng Tối?
- Chương 19: Thời Giáng Đình Dịu Dàng Khác Thường
- Chương 20: Đau Đớn
- Chương 21: Sắp Chết
- Chương 22: Khám Phá Rừng Gỗ Đen
- Chương 23: Ký Ức Bị Bắt Nạt Bị Chôn Vùi Đã Lâu
- Chương 24: Nụ Cười Của Em Rất Thu Hút
- Chương 25: Trả Lời Sống Chết, Trả Lời Sai Rồi
- Chương 26: Giết Chết Thời Giáng Đình
- Chương 27: Tầng Hai Bí Ẩn
- Chương 28: Tình Yêu Chết Người
- Chương 29: Em Thích Không?
- Chương 30: Hôn Eo
- Chương 31: Chồng Phải Thương Yêu Em Chứ
- Chương 32: Người Này, Tôi Đã Quyết Lấy
- Chương 33: Sẽ Sớm Mãi Mãi Ở Bên Nhau
- Chương 34: Ái Hận Làm Dưỡng Chất Cùng Tồn Tại
- Chương 35: Cậu Vẫn Luôn Ở Trong Mơ!
- Chương 36: Thời Giáng Đình Đang Hại Cậu
- Chương 37: Rơi Vào Vực Sâu
- Chương 38: Không Yêu
- Chương 39: Đồng Hóa Tương Tự
- Chương 40: Hôn Trái Tim
- Chương 41: Thời Giáng Đình Sở Thích Bệnh Hoạn Thấp Kém
- Chương 42: Chồng Ơi, Chúng Ta Chơi Trò Chơi Nhé
- Chương 43: Giết Thời Giáng Đình Lần Nữa
- Chương 44: Giẫm Nát Trái Tim Anh
- Chương 45: Chạy Đi, Chạy Không Ngừng Nghỉ
- Chương 46: Đối Mặt Nỗi Sợ Hãi
- Chương 47: Cùng Nhau Cháy Rụi Trong Biển Lửa Nhé
- Chương 48: Thời Giáng Đình Hồn Phi Phách Tán Sao?
- Chương 49: Chôn Bên Cạnh Hài Cốt Của Anh
- Chương 50: Từng Là Bạn Bè, Nay Là Oan Gia
- Chương 51: Vô Phương Cứu Ác
- Chương 52: Cầu Viện Trưởng Thuốc, Ông Ta Nổi Giận
- Chương 53: Thời Giáng Đình Là Chó Con
- Chương 54: Kinh Nghiệm Đen Tối Ở Cô Nhi Viện
- Chương 55: Được Chọn Vào Danh Sách
- Chương 56: Giang Dư Được Cứu Khỏi Rừng Gỗ Đen
- Chương 57: Anh Ta Không Biến Mất
- Chương 58: Cầu Học Hàng Quỷ
- Chương 59: Ông Ngoại Chỉ Đích Danh Muốn Gặp Cậu
- Chương 60: Quản Gia Trẻ Tuổi Tần Trạch
- Chương 61: Lại Đến Vực Sâu
- Chương 62: Làm Chuyện Thẹn Với Lòng, Sợ Quỷ Gõ Cửa
- Chương 63: Lời Tỏ Tình Ghê Tởm
- Chương 64: Người Đàn Ông Lạ Mặt Này Là Ai?
- Chương 65: Gặp Hiện Tượng Quỷ Đả Tường Không Cho Xuống Núi
- Chương 66: Đùa Giỡn, Trêu Chọc
- Chương 67: A Dư Không Nhớ Anh Sao?
- Chương 68: Em Muốn Đến Thiên Đường Hay Địa Ngục?
- Chương 69: Đối Tượng Xem Mắt Đến Nhà
- Chương 70: Cùng Ăn Trưa
- Chương 71: Ai Đó Ghen Vô Cùng
- Chương 72: Vậy Mà Lại Ở Trong Bệnh Viện Tâm Thần
- Chương 73: Sắp Va Chạm
- Chương 74: Đi Gặp Bác Sĩ Tâm Lý
- Chương 75: Thẩm Vấn
- Chương 76: Thời Giáng Đình Lại Đến Tìm Cậu
- Chương 77: Không Được Trao Trái Tim Cho Người Khác
- Chương 78: Không Ai Muốn Quyền Thừa Kế Nữa
- Chương 79: Tổ Chức Một Buổi Pháp Sự
- Chương 80: Thăm Dò
- Chương 81
- Chương 82: Thương Lượng Chuyện Tiêu Diệt Thời Giáng Đình
- Chương 83: Con Ma Nào Đó Bị Nổ Tung
- Chương 84: Lại Bị Kéo Vào Trong Mơ Cưỡng Hôn
- Chương 85: Trương Cát Chết Rồi
- Chương 86: Giúp Nhìn Cổ
- Chương 87: Nếu Bị Đột Tử, Sẽ Mãi Mãi Không Thể Rời Đi
- Chương 88: Đi Gặp Ông Ngoại
- Chương 89: Mọi Chuyện Lại Là Mơ Sao!
- Chương 90: Tần Trạch Bị Theo Dõi
- Chương 91: Cơ Thể Thối Rữa
- Chương 92: Nhòm Ngó
- Chương 93: Ở Lại Biệt Thự Một Đêm
- Chương 94: Anh Có Thể Hôn Em Không?
- Chương 95: Anh Dường Như Sắp Tan Biến
- Chương 96: Sự Phụ Thuộc Không Muốn Thừa Nhận
- Chương 97: Điều Kiện Trao Đổi Là Trái Tim
- Chương 98: Giao Dịch
- Chương 99: Không Thoát Được Lồng Giam
- Chương 100: Hẹn Hò Trong Rừng
- Chương 101: Hoa Nở, Hoa Tàn
- Chương 102: Lão Đao Lại Xuất Hiện
- Chương 103: Tôi Muốn Giam Cầm Anh Ta, Hành Hạ Anh Ta
- Chương 104: Chúng Con Muốn Một Mái Nhà
- Chương 105: Hy Vọng Tranh Đấu Bị Dập Tắt
- Chương 106: Tìm Kiếm Người Thay Thế Cho Thời Giáng Đình
- Chương 107: Họ Là Một Cặp Trời Sinh
- Chương 108: Nhập Sơn Tu Hành
- Chương 109: Thời Giáng Đình Muốn Cậu Đồng Hóa Thành Đồng Loại
- Chương 110: Không Phải Em Muốn Gặp Anh Sao?
- Chương 111: Cảnh Sát Tìm Đến
- Chương 112: Đến Bệnh Viện Tâm Thần
- Chương 113: Ép Cung Vương Ngũ Đức
- Chương 114: Niềm Vui Khi Báo Thù
- Chương 115: Đầu Độc Những Đứa Trẻ
- Chương 116: Đưa Ra Lựa Chọn Của Bạn
- Chương 117: Cảnh Sát Cũng Muốn Vào Núi
- Chương 118: Trở Lại Rừng Gỗ Đen
- Chương 119: Chơi Chiến Thuật Tâm Lý
- Chương 120: Thời Giáng Đình Đã Đuổi Kịp
- Chương 121: Đùa Giỡn Họ
- Chương 122: Anh Ta Là Kẻ Biến Thái
- Chương 123: Con Chó Dữ Không Thể Đẩy Lùi
- Chương 124: Ghê Tởm
- Chương 125: Sướng Không?
- Chương 126: Đã Tìm Thấy Nơi Chôn Xương Của Thời Giáng Đình
- Chương 127: Chỉ Cho Phép Cậu Đến Gần Hài Cốt
- Chương 128: Hài Cốt Của Anh, Chỉ Chờ Em Đến Lấy
- Chương 129: Chủ Động Ở Lại Trên Núi
- Chương 130: Chất Vấn
- Chương 131: Tự Nguyện Bước Vào Lồng Giam
- Chương 132: Lại Một Lần Nữa Diễn Cảnh Em Chạy Anh Đuổi
- Chương 133: Trong Quan Tài, Điên Rồi
- Chương 134: Giang Dư Rời Đi, Thời Giáng Đình Nổi Điên
- Chương 135: Hài Cốt Được Chuyển Giao Cho Viện Nghiên Cứu
- Chương 136: Mẹ Giang Đã Biết Chuyện Giang Dư Giết Người
- Chương 137: Năm Tình Thân Tan Vỡ?
- Chương 138: Sự Thật Về Nguyên Nhân Cái Chết Của Thời Giáng Đình
- Chương 139: Anh Ấy Có Người Nhà!
- Chương 140: Cướp Đoạt Hài Cốt
- Chương 141: Ngủ Cùng Hài Cốt
- Chương 142: Dẫn Sói Vào Nhà
- Chương 143: Thời Hạn Tử Vong 21 Ngày
- Chương 144: Cuộc Sống Trong Lồng Giam Quen Thuộc
- Chương 145: Ma Quỷ Nhà Ai Đi Siêu Thị Lại Lấy Cái Này
- Chương 146: Đo Kích Thước Cho Anh
- Chương 147: Để Em Nếm Trải Nỗi Cô Đơn
- Chương 148: Quá Khứ Khó Khăn
- Chương 149: Sau Này Sẽ Nếm Trái Đắng
- Chương 150: Không Thích
- Chương 151: Là Hy Vọng Cũng Là Tuyệt Vọng
- Chương 152: Giao Lầm Số Phận
- Chương 153: Anh Luôn Rình Rập Cuộc Sống Của Em
- Chương 154: A Dư Không Hận Nữa
- Chương 155: A Dư, Em Phải Hận Anh Cả Đời
- Chương 156: Chăm Sóc Tốt
- Chương 157: Không Tách Rời
- Chương 158: Mang Một Con Ma Về Ra Mắt Gia Đình
- Chương 159: Gặp Gia Đình Không Mấy Vui Vẻ
- Chương 160: Vây Hãm Thời Giáng Đình
- Chương 161: Em Muốn Chết Không Đau Đớn
- Chương 162: Người Yêu
- Chương 163: Nếu Anh Biến Mất Thì Sao?
- Chương 164: Dưới Dòng Chảy Ngầm, Không Có Công Lý
- Chương 165: Tình Ý Nửa Thật Nửa Giả
- Chương 166: Tim Đau Quá
- Chương 167: Thiêu Đốt Hài Cốt
- Chương 168: Phá Kén Bằng Cách Đánh Cược Tất Cả
- Chương 169: Anh Đang Giết Em Ấy
- Chương 170: Trở Về Núi
- Chương 171: Lôi Kiếp Đã Đến
- Chương 172: Hạt Giống Tử Vong Đã Sớm Được Gieo Trồng
- Chương 173
- Chương 174: Mãi Mãi Bị Mắc Kẹt Ở Đây
- Chương 175: Là Anh Đang Sợ
- Chương 176: Mẹ Giang Cứu Con
- Chương 177: Đài Hận Thù Sụp Đổ
- Chương 178: Giáng Đình, Đến Lúc Lấy Tim Của Anh Rồi
- Chương 179: Thời Giáng Đình Hồn Phi Phách Tán
- Chương 180: Giang Dư Chết?
- Chương 181: Lồng Giam Tinh Thần
- Chương 182: Đợi Anh Ấy
- Chương 183: Hai Năm Cùng Nhau Thưởng Thức Nhân Gian
- Chương 184: Thời Giáng Đình Đã Tỉnh Lại
- Chương 185: Tình Yêu Không Thể Nói Ra
- Chương 186: Dấu Hiệu Trước Khi Hóa Hình
- Chương 187: Tuế Nguyệt Dài Đằng Đẵng Chờ Đợi
- Chương 188: Phải Đợi Thêm Mười Năm Nữa Sao?
- Chương 189: Nhiệt Độ Của Sự Tái Ngộ
- Chương 190: Chúng Ta Về Nhà
- Chương 191: Bị Mẹ Vợ Đuổi Ra Ngoài Cửa
- Chương 192: Rất Xin Lỗi
- Chương 193: Mẹ
- Chương 194: Mối Quan Hệ Mộng Chè Nàng Dâu Không Hợp Nhau
- Chương 195: Anh Không Phải Bị Bắt Cóc
- Chương 196: Chương Cuối Song Hành (END)
- Chương 197: Ngoại Truyện 1: Lựa Chọn If Line 2 (1)
- Chương 198: Ngoại Truyện 2: Lựa Chọn If Line 2 (2)
- Chương 199: Ngoại Truyện 3: Lựa Chọn If Line 2 (3)
- Chương 200: Ngoại Truyện 4: Lựa Chọn If Line 2 (4)
- Chương 201: Ngoại Truyện 5: Lựa Chọn If Line 2 (5)
- Chương 202: Ngoại Truyện 6: Lựa Chọn If Line 2 (6)
- Chương 203: Ngoại Truyện 7: Lựa Chọn If Line 2 (Kết Thúc)
- Chương 204: Ngoại Truyện 8: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (1)
- Chương 205: Ngoại Truyện 9: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (2)
- Chương 206: Ngoại Truyện 10: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (3)
- Chương 207: Ngoại Truyện 11: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (4)
- Chương 208: Ngoại Truyện 12: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (5)
- Chương 209: Ngoại Truyện 13: Lựa Chọn If Line: Thoát Khỏi Ngọn Núi (Kết Thúc)
- Chương 210: Ngoại Truyện 14: Quên Mất, Anh Là Tên Biến Thái
- Chương 211: Ngoại Truyện 15: Phỏng Vấn Cặp Đôi (Thượng)
- Chương 212: Ngoại Truyện 16: Phỏng Vấn Cặp Đôi (Trung)
- Chương 213: Ngoại Truyện 17: Phỏng Vấn Cặp Đôi (Hạ)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lúc này, từ phía hành lang truyền đến tiếng cãi vã khe khẽ của ông Giang và bà Giang. Hai người bước ra khỏi phòng, đến phòng khách.
Giang Kỳ Thiện thấy vậy, liền trả điện thoại lại cho Tóc Vàng, đứng dậy rời khỏi ghế chính, khẽ cúi người chào họ: “Cha, mẹ, chào buổi trưa.”
Ông Giang nhìn thấy cậu, biểu mặt trên mặt hiền hòa đi rất nhiều, giơ tay xoa đầu cậu: “Sao không học bài? Bài tập cha giao, đã hoàn thành chưa?”
“Hoàn thành rồi ạ, con còn xem trước nội dung thầy giáo sẽ giảng trong tiết học tới.” Giang Kỳ Thiện mỉm cười trả lời, giọng điệu cung kính.
“Ngoan lắm.” Ông Giang hài lòng gật đầu.
Cuộc đối thoại của 2 cha con trông có vẻ bình thường, nhưng vẻ mặt của bà Giang lại để lộ sự không thích của bà đối với Giang Kỳ Thiện. Bà lạnh lùng liếc cậu một cái, qua loa nhếch mép.
Giang Kỳ Thiện vẫn lịch sự mỉm cười với bà, như thể hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạt của bà.
Nơi này đã không cần Giang Kỳ Thiện có mặt nữa. Ông Giang và bà Giang tiếp tục trò chuyện với bạn bè của Giang Dư, còn Giang Kỳ Thiện thì bị ông Giang giao thêm nhiều bài tập hơn, hoàn toàn không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi hay vui chơi.
Giang Kỳ Thiện không hề tỏ ra oán thán, vẫn cung kính gật đầu: “Vâng ạ, thưa cha.”
Cậu xoay người rời khỏi phòng khách, giày da phát ra tiếng động trầm đục trên mặt sàn.
Khoảnh khắc đi qua góc ngoặt của hành lang, nụ cười trên mặt cậu đột ngột biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh như băng.
“Lão bất tử.” Cậu khẽ nguyền rủa một tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Nếu ông Giang nghe được câu này, có lẽ sẽ lập tức rút lại lời đánh giá “ngoan ngoãn” đối với cậu.
Giang Kỳ Thiện vừa đi vừa lôi ra 2 tấm ảnh từ trong túi.
Tấm thứ nhất là ảnh kiểu cũ, trong hình có 3 người— Giang Dư, ông Giang và bà Giang. Tấm ảnh được chụp vào 10 năm trước, Giang Dư lúc đó chỉ mới 14 tuổi. Cậu đứng giữa ông Giang và bà Giang, đối diện ống kính lộ ra vẻ mặt rụt rè và ngượng ngùng, nhưng đôi mắt sáng ngời đó tràn đầy sự mong đợi.
Rõ ràng, cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng đã có một gia đình, tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Tấm ảnh thứ 2 được chụp vào 5 năm trước.
Trong hình có thêm một người— Giang Kỳ Thiện.
So với tấm ảnh thứ nhất, trạng thái của Giang Dư rõ ràng đã khác. Quầng thâm mắt của cậu đậm đặc, tóc tai rối bời che đi nửa bên mắt, cả người trông như đã chết. Mà vị trí trung tâm vốn thuộc về cậu, đã bị Giang Kỳ Thiện chiếm giữ.
Giang Kỳ Thiện đứng giữa ông Giang và bà Giang, nụ cười rạng rỡ, như thể cậu mới là cốt lõi của gia đình này.
Trong 2 tấm ảnh, thái độ của ông Giang và bà Giang cũng hoàn toàn khác biệt.
Trong tấm ảnh thứ nhất, vẻ mặt của ông Giang nghiêm nghị, thậm chí còn mang theo một tia không kiên nhẫn; còn trong tấm ảnh thứ hai, sự yêu thích của ông đối với Giang Kỳ Thiện hiện rõ trên mặt, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có.
Bà Giang thì hoàn toàn ngược lại. Bà thích những đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà như Giang Dư hơn, vì vậy trong tấm ảnh thứ nhất, nụ cười của bà ấm áp và chân thành; còn trong tấm ảnh thứ 2, vẻ mặt của bà trông lạnh nhạt và xa cách.
Giang Kỳ Thiện nhìn sự tương phản rõ rệt của hai tấm ảnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Cậu nhét tấm ảnh trở lại túi, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng của mình. Đó là “phòng tối nhỏ” nơi cậu thường ngày chuyên tâm học tập, cũng là nơi cậu một mình suy nghĩ.
“Anh ơi anh à, rốt cuộc anh đang căng thẳng vì cái gì? Một người ích kỷ tư lợi như anh, rốt cuộc đã sợ cái gì, sợ suốt bao nhiêu năm như vậy, ha.” Cậu khẽ tự nhủ, sau đó đẩy cửa phòng, bước vào.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cậu, ngay sau đó truyền đến tiếng khóa trái.
…
Sâu trong Rừng Gỗ Đen.
Thời gian: 12:00.
Sân sau của trang viên có một vườn rau không lớn không nhỏ, các loại rau và trái cây được trồng đều rất bình thường, ví dụ như cải trắng, củ cải, cà chua, v.v. Nói cũng lạ, trong thế giới khô héo u ám này, những thứ trồng ra lại đặc biệt tươi ngon, xem như là may mắn trong bất hạnh.
“Cục tác.” Trong chiếc lồng sắt ở góc sân có nhốt một loài sinh vật duy nhất— một con gà bị bắt ép mang đến đây.
Nếu nói ở đây có thứ gì quý hiếm, có lẽ chính là trứng gà.
Thời Giáng Đình ngồi xổm trước lồng, chắp 2 tay, giọng điệu thành kính: “Chị Gà, Chị Gà, cho em lấy thêm một quả trứng nữa nhé? Đừng mổ em, xin chị đấy.”
Anh cẩn thận mở cửa lồng, tay thò vào. Ban đầu, Chị Gà kiêu ngạo nhắm hờ mắt, hoàn toàn không thèm nhìn anh. Nhưng khi tay Thời Giáng Đình nắm lấy quả trứng dưới mông gà, chuẩn bị lấy ra—
Gà: Ta mổ mổ mổ mổ chết mi!!
“Shitt!” Thời Giáng Đình nhanh tay nhanh mắt moi quả trứng ra, nhanh chóng đóng cửa lồng, chặn được cú đá bay vỗ cánh của Chị Gà.
Anh quay người giơ quả trứng lên cao, huơ huơ với Giang Dư đang ở trên bậc thềm, như thể đang khoe chiến lợi phẩm của mình.
Trên bậc thềm, sắc mặt Giang Dư thờ ơ như tro tàn, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Cậu ngồi trên ghế, cổ tay bị dây đai trói vào tay vịn, chân còn treo một quả cầu đen nặng trịch, hoàn toàn giam cầm tự do của cậu.
Rõ ràng với năng lực của Thời Giáng Đình, căn bản không sợ Giang Dư trốn chạy.
Vậy tại sao anh phải tốn công tốn sức trói Giang Dư như vậy?
Hờ, chẳng qua chỉ là đang hành hạ cậu mà thôi.
Từng chút, từng chút một đánh sập phòng tuyến tâm lý của Giang Dư, không một giây phút nào không nhắc nhở cậu: em đã bị anh khống chế, em không thoát được đâu.
Giang Dư cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, không muốn nhìn Thời Giáng Đình nữa. Cậu chuyển ánh mắt sang những đám cỏ dại trên núi xung quanh, cố gắng tìm kiếm tia an ủi từ mảnh đất hoang vu đen kịt này.
Cậu không biết điểm yếu của Thời Giáng Đình là gì, dường như anh chính là sự tồn tại vô địch.
Nửa năm nay, Giang Dư không một giây phút nào không lên kế hoạch trốn chạy, nhưng mỗi lần đều kết thúc trong thất bại. Ban đầu, cậu không muốn ra tay với Thời Giáng Đình, chỉ đơn thuần là muốn trốn thoát.
Nhưng sau khi bị bắt về hết lần này đến lần khác, cậu vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ, cuối cùng đã cầm dao lên, cố gắng g**t ch*t Thời Giáng Đình.
Để giết anh, Giang Dư gần như đã dùng hết mọi phương pháp— cắt động mạch, đâm vào tim, chặt chân tay. Nhưng “người chết” Thời Giáng Đình này không hề bị ảnh hưởng.
Mỗi một lần thất bại, chờ đợi cậu đều là sự hành hạ vào ban đêm.
Giang Dư không biết làm thế nào để giết một con quỷ, cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi địa ngục này.
Sức người, làm sao có thể chống lại sức mạnh phi tự nhiên được?
Đây là báo ứng sao…
Giang Dư thật sự đã rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này, một mùi hương hoa thanh đạm thoảng qua đầu mũi. Giang Dư ngẩng đôi mắt hoe đỏ lên, nhìn thấy trước mặt có một chậu hoa thược dược. Hoa có màu thanh nhã nhưng không mất đi sắc màu, men theo chậu hoa nhìn lên, Thời Giáng Đình đang cúi người, đưa bông hoa đến trước mặt cậu.
“Em thích không?” Thời Giáng Đình khẽ hỏi.
Giang Dư nhắm mắt, không trả lời.
Trên tóc truyền đến tiếng sột soạt, Thời Giáng Đình bẻ gãy cành hoa, nhẹ nhàng cài lên tóc Giang Dư. Giang Dư hơi giận, khẽ chất vấn: “Anh làm gì vậy? Để nó lớn lên yên ổn không được à?”
“Hoa sinh ra là để người ta hái và thưởng thức, giá trị của nó là mang đến vẻ đẹp cho con người. Đừng cảm thấy đáng tiếc.” Thời Giáng Đình cười cười, tiếp tục cài hoa cho cậu.
Giang Dư không nói gì nữa, cậu biết tranh cãi với tên điên có tư tưởng méo mó này chẳng có ý nghĩa gì.
“Thành công cướp được một quả trứng, tối nay làm món gì ngon nhỉ… một quả trứng ít quá, hay là làm cho em bát canh trứng ha?” Thời Giáng Đình tự hỏi tự trả lời, giọng điệu vui vẻ, “Được~ vậy thì làm canh trứng nhé.”
Lúc này, ngón tay Giang Dư khó khăn giơ lên, nhẹ nhàng véo lấy vạt áo của Thời Giáng Đình. Vẻ mặt cậu mong manh và mềm yếu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Chồng ơi, có thể thả em ra không? Tay chân em đau lắm… em muốn trồng rau cùng anh, được không?”
Thời Giáng Đình nhướng mày trước thái độ đột ngột thay đổi của cậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.
Hờ, Giang Dư con người này, để sống sót, đã sớm không còn quan tâm đến thể diện nữa.
Cậu có thể vì mạng sống mà hạ mình, không chút cốt khí; khi cần thiết, cậu sẽ ngoan ngoãn gọi anh là “chồng ơi”, nghe lời anh; khi không cần, cậu sẽ nguyền rủa anh, kháng cự sự đụng chạm của anh.
Một người 2 mặt như vậy… Thời Giáng Đình yêu chết đi được.
Anh cười cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa 2 hàng lông mày của Giang Dư: “Được thôi, chồng giúp em cởi ra.”
“Em có thể thử trốn chạy lần nữa, anh thích chơi trò rượt đuổi.”