- Trang chủ
- Nuôi Cổ Trên Người Mỹ Nhân Bệnh Tật, Về Sau Hắn Hối Hận
- Chương 15: Ở đây chờ ta
Chương 15: Ở đây chờ ta
Truyện: Nuôi Cổ Trên Người Mỹ Nhân Bệnh Tật, Về Sau Hắn Hối Hận
Tác giả: Nhan Song Tư
- Chương 1: Cậu được chuộc thân
- Chương 2: Đoan Vương đối xử với cậu thật tốt
- Chương 3: Lấy thân nuôi cổ
- Chương 4: Mứt hoa quả ngọt thật
- Chương 5: Chua lè
- Chương 6: Chi bằng để bổn vương cắn một ngụm
- Chương 7: Dơ chết đi, còn không mau đi tắm rửa
- Chương 8: Điện hạ, ta không đau
- Chương 9: Ta giúp ngươi xoa
- Chương 10: Cậu thật sự hâm mộ
- Chương 11: Đây mới là câu dẫn
- Chương 12: Người khác chạm vào ngươi, ngươi cũng đỏ mặt như vậy sao?
- Chương 13: Không sao đâu, Lâm Sơ
- Chương 14: Không chỗ nào nương nhờ
- Chương 15: Ở đây chờ ta
- Chương 16: Ngươi định làm gì Lâm Sơ?
- Chương 17: Lâm Sơ, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ca ca tốt đây?
- Chương 18: Không mời mà đến
- Chương 19: Lần đầu gặp Kiều Túc Tuyết
- Chương 20: Hoàng thúc còn nỡ đem đi nuôi cổ
- Chương 21: Điện hạ... đang khen cậu sao?
- Chương 22: Vết bớt hình con bướm
- Chương 23: Không muốn mất khống chế
- Chương 24: Hắn vẫn làm Lâm Sơ bị vấy bẩn
- Chương 25: Lâm Sơ lại không cho hắn chạm vào
- Chương 26: Lâm Sơ vẫn không chịu để ý đến hắn
- Chương 27: Ta không nên làm vậy, đó là mạo phạm điện hạ...
- Chương 28: Hắn đã làm Lâm Sơ khóc (1)
- Chương 29: Hắn đã làm Lâm Sơ khóc (2)
- Chương 30: Đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi
- Chương 31: Lâm Sơ, sinh thần vui vẻ
- Chương 32: Lâm Sơ, mong em bình an qua từng năm tháng
- Chương 33: Ta không muốn em nuôi cổ nữa
- Chương 34: Lâm Sơ, ta hối hận rồi, thật sự rất hối hận
- Chương 35: Lâm Sơ hộc máu
- Chương 36: Có những chuyện hối hận thì cũng đã quá muộn rồi
- Chương 37: Điện hạ, ngài không được hôn ta
- Chương 38: Ừ, ta muốn thành thân vào ngày đó
- Chương 39: Nhưng ai đến cứu Lâm Sơ đây?
- Chương 40: Nguyệt nhi không muốn huynh chết
- Chương 41: Không ai có thể đưa em ấy rời khỏi ta
- Chương 42: Có một người liều mạng muốn giữ cho cậu được sống
- Chương 43: Người kia... cũng có
- Chương 44: Em gả cho ta, cả Đoan Vương phủ đều là của em
- Chương 45: Nô tỳ phải gọi công tử là Vương phi
- Chương 46: Điện hạ! Mạch của Lâm Sơ đã ngừng đập!
- Chương 47: Lâm Sơ đã chết
- Chương 48: Đoan Vương vì tuẫn tình mà cũng suýt mất mạng
- Chương 49: Thế tử thật của Hầu phủ
- Chương 50: Lâm Sơ không chết
- Chương 51: Ngươi không được phép làm càn với con ta
- Chương 52: Khắc chế dục niệm
- Chương 53: Thẩm Thanh Yến chỉ cười cưng chiều
- Chương 54: Để ta giúp em
- Chương 55: E rằng sẽ phá hỏng quy củ
- Chương 56: Đây là con trai ruột của bà sao?
- Chương 57: Ta lại vô cùng thất vọng
- Chương 58: Bé tham tiền
- Chương 59: Bé tổ tông, sao lại khóc rồi?
- Chương 60: Điện hạ, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta khi nào tiếp tục?
- Chương 61: Em đừng chê ta
- Chương 62: Coi như ta tích đức hành thiện
- Chương 63: Hôm nay coi như ta trả lại cho ngươi!
- Chương 64: Không bao giờ rời xa nữa (Kết thúc)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đại Thịnh ban đêm không thực hiện lệnh cấm đi lại, nên sau khi đêm xuống, phố phường vẫn náo nhiệt như thường.
Lâm Sơ từ nhỏ sống ở ngoại thành, rất ít khi vào nội thành đi dạo, lại càng chưa từng nhìn thấy cảnh phồn hoa thế này. Cậu giống như chú thỏ con tò mò, nhìn gì cũng thấy mới lạ.
Thẩm Thanh Yến đi phía sau cậu, thấy cậu dừng lại trước một tiệm bán bánh kẹo, hỏi: "Muốn ăn sao?"
"Muốn."
Lâm Sơ l**m môi, chỉ nghe mùi ngọt ngào trong không khí thôi mà đã thấy thèm.
Nhưng cậu vừa đưa hết tiền cho mẹ, bây giờ trong túi chẳng còn đồng nào, chỉ có thể đứng nhìn cho đỡ thèm.
Thẩm Thanh Yến nhìn ra được cậu đang nghĩ gì, cũng không hỏi thêm tại sao muốn ăn mà không mua, chỉ để lại một câu: "Ở đây chờ ta."
Rồi xoay người đi vào xếp hàng trước tiệm bán bánh kẹo kia.
Lâm Sơ ngây người một lúc mới phản ứng lại — điện hạ đang muốn đích thân mua cho cậu sao?
Tiệm này nổi tiếng khắp kinh thành, ngày nào cũng có nhiều người tìm đến, trước cửa lúc nào cũng đông nghẹt.
Nếu Thẩm Thanh Yến muốn ăn, hắn hoàn toàn có thể gọi chủ tiệm mang bánh vào phủ. Nhưng có lẽ vì hôm nay đi cùng Lâm Sơ dạo phố, lần này hắn lại kiên nhẫn đứng vào hàng dài.
Chuyện này không chỉ khiến Lâm Sơ kinh ngạc, ngay cả La Quan đi theo phía xa vốn không dám quấy rầy, cũng mở to mắt sững sờ.
Điện hạ đây là đang làm gì vậy?
Lâm Sơ hoàn hồn, nhìn bóng dáng nổi bật kia giữa đám đông — như ánh trăng cao quý lạnh lùng — lòng cậu bỗng rung động. Một thứ ấm áp chưa từng có dâng đầy trong tim, đêm vốn lạnh lẽo cũng như được phủ thêm một tầng ấm áp, khiến cậu xúc động đến đôi mắt ửng đỏ.
Cậu lén lau mắt, thì ngay lúc đó, từ con hẻm bên cạnh có một bóng người quen thuộc đi ngang qua, còn liếc cậu một cái. Thần sắc Lâm Sơ sững lại, ánh mắt vừa còn mờ lệ lập tức lạnh xuống.
Cậu nhanh chóng bước theo bóng dáng kia.
Trong con hẻm ẩm thấp tối tăm, Lâm Sơ bám sát phía sau nhưng vì đông người nên La Quan đuổi không kịp, lúc này người đi trước kia mới dừng lại, quay người nhìn cậu, nói: "Thằng con ngoan, mày đây là theo vị quan quý nào vậy? Nhìn mày giờ ăn mặc ra dáng, khí chất cũng khác, thật chẳng bình thường chút nào!"
Nói rồi người đó tiến tới định chạm vào áo cậu. Ánh mắt Lâm Sơ thoáng hiện sự ghét bỏ, tránh đi bàn tay dơ bẩn kia, lạnh lùng nói: "Lâm Lão Ngũ, đừng có chạm vào ta!"
Người kia chính là cha của Lâm Sơ. Nghe cậu gọi vậy, mặt ông ta sầm lại, hung ác quát: "Thằng nhãi ranh, đã nói bao nhiêu lần rồi, tao là cha mày! Còn dám gọi Lâm Lão Ngũ, thêm lần nữa, tao đánh chết mày!"
Đối diện sự đe dọa ấy, Lâm Sơ chỉ cau mày: "Tìm ta có việc gì thì nói mau."
Điện hạ còn đang chờ cậu.
"Không có gì." Lâm Lão Ngũ lười biếng liếc cậu: "Chỉ là tao không có tiền, mày đưa tao chút đi."
"Ta dựa vào cái gì phải đưa?" Lâm Sơ thấy nực cười: "Tiền bán thân của ta ngươi xài chưa đủ sao, còn để bọn lưu manh tới quấy rối mẹ với muội muội ta. Lâm Lão Ngũ, ông còn là người nữa không?"
"Mẹ kiếp!" Lâm Lão Ngũ bị chọc tức, nhặt khúc gỗ bên tường định đánh. Lâm Sơ không tránh, chỉ ngẩng đầu nói: "Đánh đi. Đánh chết ta thì ông cũng chẳng lấy được tiền."
Nghe vậy, Lâm Lão Ngũ đành ném khúc gỗ, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt cậu, cầu xin: "Sơ Nhi, tao là cha mày mà, mày không thể thấy chết không cứu chứ? Xin mày, cho tao thêm một lần tiền cuối cùng, lần này tao thắng được sẽ trả hết, sau sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!"
Những lời thề thốt này hắn đã nghe vô số lần, Lâm Sơ căn bản không tin.
"Tiền thì ta sẽ không đưa." Ánh mắt cậu lạnh lẽo: "Ta theo ông đến đây chỉ để cảnh cáo: đừng để bọn lưu manh tới quấy rối mẹ và muội muội ta nữa. Nếu không, ông sẽ chẳng còn ngày tháng yên ổn."
Giờ cậu chưa thể làm gì Lâm Lão Ngũ.
Nhưng điện hạ đã hứa, chỉ cần cậu nuôi xong cổ, hắn sẽ giúp cậu xử lý lão nam nhân này.
Lâm Sơ chờ ngày đó.
Nghe vậy, Lâm Lão Ngũ phỉ nhổ xuống đất: "Phi! Mày nghĩ mày là cái thá gì? Cũng chỉ nhờ bám vào kẻ quyền quý thôi! Đừng tưởng mình giỏi. Đến ngày mày bị chơi chán rồi vứt bỏ, lúc đó đừng đến khóc trước mặt tao!"
Lâm Sơ hít sâu, không để lời đó chọc giận.
"Vậy thì mong ngày đó đến sớm một chút."
Nói xong cậu quay người định đi.
Phía sau, Lâm Lão Ngũ bỗng hiện vẻ hung ác, quát: "Đứng lại cho tao!"
Ông ta bước nhanh đến bên cạnh, cười nham hiểm: "Muốn tao không quấy rối mẹ con Liễu thị? Được thôi, tao có thể đồng ý. Nhưng mày cũng phải chấp nhận một điều kiện. Chỉ cần mày làm được, tao đảm bảo sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa."
"Điều kiện gì?" Ánh mắt Lâm Sơ khẽ biến.
Nghe xong yêu cầu của Lâm Lão Ngũ, sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh, gật đầu: "Được, ta đồng ý."
......
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Lâm Sơ quay lại trước tiệm bán bánh kẹo.
Lúc này Thẩm Thanh Yến đã mua xong, hắn đang lạnh mặt trách mắng La Quan: "Giao cho ngươi trông người, kết quả lại để mất. La Quan, ngươi làm việc kiểu gì vậy?"
La Quan cũng không ngờ sẽ để lạc người. Chủ yếu vì trên phố người qua lại đông đúc, Lâm Sơ lại cố tình muốn tránh mặt gã, chỉ sơ ý một chút là không thấy bóng dáng đâu nữa.
Gã lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ lần này bị roi phạt chắc chắn không tránh được.
Đúng lúc ấy, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Sơ đang đi về phía bọn họ. La Quan vội vàng nói: "Điện hạ, Lâm Sơ trở lại rồi!"
Thẩm Thanh Yến quay đầu nhìn, dưới ánh đèn dầu lay lắt, người nọ khoác chiếc áo lông trắng quen thuộc, tóc đen xõa trên vai, gương mặt đẹp đẽ nhưng không che được nét tái nhợt. Có lẽ thân thể khó chịu, bước chân cậu chậm rãi, trán lấm tấm mồ hôi, nốt ruồi son giữa mày bị mồ hôi thấm ướt càng thêm quyến rũ, đẹp đến động lòng người.
Đuôi mắt hơi ửng đỏ, không rõ là vì mồ hôi hay vì nước mắt.
Trái tim Thẩm Thanh Yến khẽ động, hắn nhanh bước đến trước mặt, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, lo lắng hỏi: "Ngươi chạy đi đâu? Sao không nói một tiếng?"
Lâm Sơ ngoan ngoãn ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Yến, giọng mang theo chút áy náy: "Vừa rồi ta thấy bên kia có người diễn múa rối, không kìm được nên qua xem. Điện hạ, ngươi đừng giận ta, cũng đừng trách La đại ca."
Thẩm Thanh Yến nhàn nhạt liếc La Quan một cái.
La Quan không dám thở mạnh, trong lòng thì ai oán vô cùng. Tổ tông Lâm Sơ này, thà cậu đừng xin hộ còn hơn. Không xin thì nhiều lắm bị đánh vài roi, xin hộ rồi e là bị phạt gấp mười.
Lâm Sơ lại chẳng biết mình vừa gây chuyện, chỉ dùng đôi mắt sáng long lanh kia nhìn Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến đưa tay xoa khóe mắt còn ửng đỏ của cậu, nhíu mày hỏi: "Múa rối có gì hay, sao lại xem đến khóc?"
Lâm Sơ vội vàng chớp mắt, tùy tiện bịa một câu: "Đúng vậy, diễn thật cảm động."
Thẩm Thanh Yến mím môi, như tin theo lời cậu nói, không hỏi thêm nữa. Hắn đưa bánh kẹo cho cậu: "Còn nóng, ăn đi."
Lâm Sơ ôm hộp bánh còn ấm áp, bóng tối trong lòng cũng tan biến theo.
Cậu mở giấy dầu, cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.
"Trời cũng đã khuya, về thôi."
"Vâng." Lâm Sơ gật đầu.
Thẩm Thanh Yến nắm tay cậu, từng bước đi vào trong đêm tối.
Trở lại biệt viện, La Quan tự giác đi nhận phạt.
Một canh giờ sau, La Quan quay về viện của Thẩm Thanh Yến, bẩm báo: "Điện hạ, cận vệ theo dõi đêm nay phát hiện Lâm Sơ đi gặp cha cậu ấy, Lâm Lão Ngũ."
"Có nghe rõ bọn họ nói gì không?" Thẩm Thanh Yến hỏi.
"Không, khoảng cách quá xa."
Thẩm Thanh Yến cúi mắt, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau mới nói: "Đi tra cha của Lâm Sơ."
"Vâng."