Năm khó khăn nhất của Trầm Niệm Châu, anh ấy vừa ôn thi cao học, vừa phải trả nợ.
Vì muốn giữ thể diện cho anh, tôi đã giấu thân phận tiểu thư nhà giàu, ở lại căn phòng trọ cũ kỹ cùng anh vượt qua mùa thu đông giá rét.
Ngày có kết quả thi, tôi gặng hỏi anh có đậu hay không.
Trầm Niệm Châu lại cầm trên tay vé máy bay du học, bất đắc dĩ thú nhận:
“Tiểu Dụ, thật ra anh không thi cao học, cũng không có nợ nần gì. Cả năm qua là để chuẩn bị hồ sơ đi du học, số tiền hai đứa mình để dành cũng là để gom học phí.”
“Tha lỗi cho anh đã lừa em. Anh chỉ muốn đến một nơi tốt hơn. Sau khi tốt nghiệp trở về nước, anh sẽ trả lại em toàn bộ.”
1
Hai năm sau, trong buổi họp lớp.
Trầm Niệm Châu – người vừa tốt nghiệp từ một trường danh tiếng ở nước ngoài – được đám đông vây quanh bước vào phòng riêng.
“Anh Châu đúng là đỉnh thật, đã nhận được lời mời làm việc từ tập đoàn Minh Thị. Hồi đó chia tay với Giang Dụ, không bị vướng bận gì, đúng là quyết định sáng suốt…”
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, vẻ đắc ý nơi anh càng hiện rõ.
Ngồi ở một góc phòng, tôi xoay nhẹ ly rượu trong tay, thầm nghĩ:
Minh Thị…
Đó chẳng phải là công ty nhà tôi sao?
“Nghe nói mấy năm nay Trầm Niệm Châu theo giáo sư hướng dẫn, tham gia kha khá dự án gọi vốn quốc tế luôn đó.”
“Với lý lịch kiểu này, vào Minh Thị chắc chỉ vài năm là lên cấp quản lý. Hay là giờ mình tranh thủ kết thân với anh ấy đi…”
Lâm San ngồi cạnh tôi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi nhìn theo hướng cô ấy, ánh mắt rơi vào người đàn ông vừa bước vào.
Lâu rồi không gặp, những nét trẻ con trên gương mặt Trầm Niệm Châu đã dần phai nhạt, thay vào đó là vẻ chững chạc, phong độ của một người đàn ông thành đạt.
“Anh Châu, khi nào anh bắt đầu làm ở Minh Thị vậy?”
“Chắc tháng sau thôi. Anh vừa về nước, còn vài chuyện lặt vặt cần thu xếp.”
Anh chỉnh lại cổ áo vest, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người tôi, khẽ gật đầu chào một cách điềm đạm.
Dáng vẻ bình thản ấy, cứ như thể chuyện lừa dối năm xưa và cuộc chia tay lạnh lùng chưa từng xảy ra.
“À đúng rồi Giang Dụ, mấy năm nay em làm gì vậy? Tốt nghiệp xong là chẳng ai biết tin tức gì về em luôn đó.”
Lâm San huých nhẹ vào vai tôi, tò mò hỏi.
“Chắc là phụ giúp ba mẹ thôi.”
Ban đầu tôi định nói mình làm việc trong công ty của ba mẹ, nhưng nghĩ đến lời ba dặn từ nhỏ – “phải sống khiêm tốn” – nên lại đổi lời.
“Ồ… vậy là kiểu tiệm nhỏ nhỏ gì đó hả?”
“Ừ, cũng na ná vậy.”
“Cũng phải thôi… Phần lớn tụi mình tốt nghiệp xong thì làm công ăn lương như trâu như ngựa, mấy ai được như Trầm Niệm Châu, vừa đi du học, giờ còn làm ở Minh Thị – công ty top đầu ở Hải Thành. Nói thật là, có những người chỉ cần đứng nhìn thôi cũng biết là không với tới được rồi.”
Câu nói này của Lâm San, nghe như có ý gì đó nhắm đến tôi.
Dù sao thì ai trong phòng cũng biết, tôi từng có ba năm yêu đương với Trầm Niệm Châu.
“Nhắc mới nhớ, Giang Dụ à, tụi tớ vẫn luôn thắc mắc, hồi đó cậu với Trầm Niệm Châu chia tay là vì chuyện gì vậy?”
2
“Hồi đó hai người tình cảm lắm mà, cả lớp còn tưởng sẽ cưới nhau luôn cơ…”
Nghe vậy, ánh mắt tôi thoáng tối lại.
Từng có lúc, tôi cũng ôm ấp giấc mơ ngây ngô như thế.
Năm đó, Trầm Niệm Châu bảo tôi đăng ký thi cao học Thanh Hoa – Bắc Đại. Tôi đã nghĩ, chỉ cần anh thi đậu, tôi sẽ nói thật cho anh biết thân phận của mình, rồi đưa anh về gặp ba mẹ.
Tuy nhà tôi và anh cách biệt rất lớn về điều kiện, nhưng nếu có tấm bằng cao học danh giá, tôi tin ba tôi cũng sẽ không quá phản đối chuyện này.
Ai ngờ đâu, anh lại giấu tôi suốt một năm.
Thậm chí sợ tôi níu kéo, hôm sau khi thú nhận mọi chuyện liền bỏ ra nước ngoài.
Tôi khẽ cười, nghĩ bụng: chuyện mất mặt thế này, chẳng đáng để nhắc lại nữa.
Vì vậy tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Vì hai đứa không còn chung định hướng tương lai, nên chia tay thôi.”
“Ồ… thì ra là vậy.”
“Ây, không sao đâu Giang Dụ. Trầm Niệm Châu bây giờ ai mà với tới được chứ. Sẽ có người phù hợp với cậu hơn thôi.”
Tôi đặt ly rượu xuống.
Cũng chẳng buồn tìm hiểu xem cái “với tới” trong miệng cô ấy có bao nhiêu tầng nghĩa.
Chỉ là khi ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Trầm Niệm Châu.
Ánh mắt vốn căng thẳng lúc nãy, giờ lại lộ ra chút áy náy.
Chắc anh cũng đang lo tôi sẽ nói ra sự thật, khiến hình tượng anh ta sụp đổ nhỉ.
3
Bữa ăn diễn ra được một nửa.
Mọi người cũng uống kha khá, bắt đầu ngà ngà say.
Có người đột nhiên buột miệng tám chuyện đời tư của Trầm Niệm Châu.
“Anh Châu à, mấy năm ở nước ngoài có thời gian yêu đương không đấy?”
“Nếu chưa có thì lớp mình khối cô đang xếp hàng chờ nè.”
Nghe vậy, Trầm Niệm Châu như nhớ ra điều gì, khẽ cười, nét mặt dịu dàng.
Rồi vành tai anh hơi đỏ lên: “Có yêu.”
“Á? Là ai vậy? Mới về nước mà đã bị cô nào trói được rồi à?”
Anh hơi do dự, thấy tôi cũng đang nhìn qua thì mới thản nhiên nói:
“Chắc mấy cậu cũng biết đấy.”
“Là Liễu Tô.”
Liễu Tô…
“Không phải là hoa khôi khóa dưới hồi đó sao?”
Trong tiếng trầm trồ của đám bạn, tay tôi khựng lại trên ly rượu.
Trong trí nhớ, cô gái đó có gương mặt dịu dàng, xinh xắn. Mới vào trường đã công khai theo đuổi Trầm Niệm Châu rầm rộ.
Nhưng khi ấy tôi và anh đang như lửa gặp gió, gần như đã chính thức đến với nhau.
Trầm Niệm Châu đã từ chối lời tỏ tình của Liễu Tô. Tôi từng hỏi lý do, anh trả lời bằng vẻ mặt điềm đạm pha chút cô đơn:
“Tôi và cô ấy không thuộc về cùng một thế giới.”
Khi ấy tôi đang ăn kem, cứ nghĩ ý anh là Liễu Tô quá hoạt bát, không hợp với tính cách trầm lặng của anh.
Bây giờ nghĩ lại mới hiểu…
Ý anh khi đó là: Liễu Tô trông như một cô gái con nhà giàu, sáng sủa, rực rỡ – kiểu người mà anh không dám với tới. Thế nên anh không muốn lãng phí thời gian.
Còn tôi lúc ấy, mặc quần áo đơn giản, tuy đều là hàng cao cấp, nhưng không có logo, người ngoài cũng chẳng nhìn ra giá trị, ai cũng tưởng tôi chỉ là con gái nhà bình thường, kể cả Trầm Niệm Châu cũng thế.
Chỉ là…
Tôi khẽ cười lạnh trong lòng.
Bây giờ anh ở bên Liễu Tô, là vì cảm thấy mình đủ “với tới” rồi sao?
4
Ngay khi anh vừa dứt lời, cửa phòng bao bị ai đó đẩy mở.
Một cô gái mặc bộ đồ trắng phong cách Chanel bước vào, thò đầu nhìn vào bên trong.
“Niệm Châu… Em vào được không?”
Liễu Tô chớp đôi mắt to tròn, cẩn thận hỏi.
Dáng vẻ đó khiến không ít đàn ông trong phòng mềm lòng.
“Ơ kìa chị dâu nói gì vậy, vào nhanh đi chứ!”
Vừa dứt lời, Liễu Tô liền bước vào với vẻ vui mừng xen lẫn uất ức, đi đến bên cạnh Trầm Niệm Châu.
“Em định đợi anh dưới nhà, nhưng… thật sự nhớ anh quá…”
“Anh không giận em phá buổi họp lớp chứ…”
Trầm Niệm Châu khẽ hôn lên trán cô ấy, đầy yêu chiều:
“Sao lại giận được?”
“Là anh có lỗi vì để em chờ lâu như vậy.”
“Ôi trời ơi, anh Châu à, cơm còn chưa ăn hết mà tụi em đã no ‘cẩu lương’* rồi đấy!”
Nghe vậy, Liễu Tô khẽ cười ngại ngùng.
Cô ta rời khỏi vòng tay Trầm Niệm Châu, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Cuối cùng, giả vờ như tình cờ dừng ánh mắt lại trên người tôi.
“Ơ, chị Giang Dụ cũng ở đây à?”
“Lâu quá không gặp nha, chị Giang Dụ!”
Cô ta nâng ly, định cụng ly với tôi.
Tôi chỉ liếc nhìn cô ta một cái, nhẹ gật đầu, hoàn toàn không có ý đáp lại.
Nụ cười nơi khóe môi Liễu Tô khựng lại, có phần lúng túng đặt ly xuống.
Cô ta kéo tay áo lên một chút, chỉnh lại mấy lọn tóc rủ bên tai, cố gắng che giấu sự xấu hổ.
“Woa, Liễu Tô, cái vòng tay của cậu là Van Cleef & Arpels hả?”
Lâm San nhìn chằm chằm viên mã não đỏ lấp lánh dưới ánh đèn, không khỏi xuýt xoa.
“Nghe nói cái này ít nhất cũng mười mấy triệu đó nha…”
“Ừm… là Niệm Châu tặng mình hôm kia đấy.”
Liễu Tô giơ cổ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vòng, trên mặt lộ vẻ ngọt ngào xen chút tự đắc, sau đó cố ý liếc nhìn tôi một cái.
“Niệm Châu xưa nay chiều người yêu lắm mà. Lúc yêu chị Giang Dụ, chắc cũng tặng chị nhiều đồ lắm nhỉ?”
“Thật hả Giang Dụ? Sao hồi đó cậu chưa bao giờ kể gì cho tụi mình nghe vậy?”
5
Tôi khẽ bật cười lạnh.
Đừng nói là vòng tay mười mấy triệu gì đó, một cái nhẫn bạc vài trăm nghìn, anh ta cũng phải đắn đo cả tuần mới dám mua tặng tôi.
Chỉ tiếc lúc đó tôi thương anh nhà nghèo nhưng chí lớn, lại tự cho là cái nhẫn bạc ấy dù rẻ tiền vẫn lấp lánh chân thành.
“Không hề có.”
“Đừng nói tặng quà, đến giờ anh ấy còn đang nợ tôi tiền kìa.”
Vừa dứt lời, cả phòng bỗng im phăng phắc.
Nhiều người bắt đầu ghé tai nhau xì xầm.
Thật ra số tiền anh ta nợ tôi cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Ba năm yêu nhau, chúng tôi cùng nhau tiết kiệm được khoảng hai mươi triệu.
Nhưng sau đó, Trầm Niệm Châu nói dối rằng mẹ anh bị bệnh, nợ họ hàng năm mươi triệu.
Gần đến kỳ thi cao học, tôi sợ khoản nợ ấy ảnh hưởng tâm lý anh, nên đã chuyển ba mươi triệu vào tài khoản anh dưới hình thức hỗ trợ ẩn danh.
Tôi thu lại suy nghĩ.
Sắc mặt Trầm Niệm Châu trở nên khó coi, rõ ràng đang mất mặt.
“Chỉ là mười triệu thôi mà, chút nữa tôi sẽ chuyển lại.”
“Đúng đó chị Giang Dụ, tốt nghiệp lâu rồi mà chị còn nhớ mãi chuyện mười triệu, em thật không ngờ đó.”
Cô ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khẩy:
“Nhưng cũng đúng thôi, chắc mấy năm nay chị sống chẳng dễ dàng gì, nên mười triệu mới quý đến thế.”
Tôi nhướng mày — mười triệu thì không phải tiền chắc?
Liếc qua Liễu Tô đang ra mặt khiêu khích, tôi chẳng buồn để tâm, ánh mắt chuyển về phía Trầm Niệm Châu:
“Không phải mười, là bốn mươi.”
“Hồi đó, ngay trước khi anh ra nước ngoài, số tiền ba mươi triệu đột nhiên xuất hiện trong tài khoản là do tôi chuyển.”
Chương 2 ở đây nha:
