15
Sau đó, Tịch Hủ không gọi lại nữa, chỉ nghiêm mặt quay về chỗ, giữa đường còn… liếc nhìn tôi mấy lần.
…Không lẽ… hắn phát hiện ra rồi?
Thầy giáo không nói gì, chỉ nhắc nhở mọi người tắt tiếng điện thoại, rồi tiếp tục giảng bài.
Vài phút sau, tôi dùng tài khoản phụ, thử thăm dò:
【Sao cậu không gọi nữa? Xảy ra chuyện gì à?】
“X”:【Vừa rồi có một thằng ngu dám gọi cho nữ thần của tôi ngay giữa giờ học. Cô ấy bị dọa đến tái mặt luôn. Tớ đau lòng muốn chết, không rảnh nói chuyện với cậu.】
…À.
Tốt quá, hóa ra chưa bị phát hiện.
Tôi vội nhắn tiếp:
【Đợi hết tiết rồi nói chuyện sau.】
Nhưng Tịch Hủ vẫn gửi thêm một tin, rõ ràng là không moi được thì sẽ không chịu bỏ cuộc.
Chuông tan học vừa reo, tôi ngược dòng người đi ra ngoài, đúng lúc thấy Tịch Hủ đang chuẩn bị nhấn gọi tiếp.
“Tịch Hủ!”
Tôi hét to, khí thế hệt như sắp xông tới đánh nhau.
Tịch Hủ giật nảy cả người, suýt đánh rơi điện thoại.
“G… Gì… gì thế?”
Cả gương mặt hắn đều hiện rõ vẻ bối rối, đứng bật dậy như một học sinh tiểu học vừa bị giáo viên bắt gặp làm chuyện xấu.
Tôi đột nhiên gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Haha, trùng hợp ghê, tớ vừa nãy còn không thấy cậu cơ.”
…Nên làm ơn đừng có gọi nữa nhé. Tôi bổ sung câu này trong lòng.
Gương mặt Tịch Hủ từ bàng hoàng chuyển sang mơ hồ —— rõ ràng lúc nãy… chúng tôi nhìn nhau tới hai lần mà?
Tôi nhanh chóng vỗ vai hắn, cắt đứt suy nghĩ miên man kia:
“Tối qua cảm ơn cậu đã dẫn tớ chơi game, tớ mời cậu đi ăn nhé.”
Ánh mắt Tịch Hủ lập tức rơi xuống chỗ vai bị chạm, gương mặt dần dần… đỏ ửng, lại bắt đầu cái dáng vẻ ngại ngùng, bối rối thường thấy.
Không cần nói cũng biết —— hắn lại đang suy nghĩ linh tinh rồi.
16
Tôi tùy tiện chọn một quán ăn gần trường.
Tịch Hủ ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên bàn, cả người căng thẳng như đang chuẩn bị thi vấn đáp.
Sau đó, hắn cúi đầu đầy e thẹn, nhẹ giọng nói:
“Tớ… chưa từng ăn riêng với con gái bao giờ.”
Tôi vô thức hỏi:
“Thế cậu chưa từng ăn riêng với mẹ à?”
Tịch Hủ ngẩn ra một chút, “Ờ… có ăn rồi.”
Khi món được bưng lên, tôi tiện miệng nhắc đến chuyện game:
“Ba người chúng ta cùng chơi, cậu chỉ bảo vệ mình tớ thì không hay lắm.”
Ý là, chia một chút quan tâm cho cái acc phụ của tôi đi chứ.
Tịch Hủ suy nghĩ vài giây, nghiêm túc gật đầu.
Có vẻ hắn hiểu ý tôi rồi, quả là trẻ con dễ dạy.
Về đến nhà, tôi nhận ngay được tin nhắn từ “X”.
【Cậu khỏi lên, tớ đang ngọt ngào song đôi cùng Như Nguyện nhà tớ.】
…Tôi đờ người.
【Nếu cậu không kéo tôi vào, Như Nguyện nhà cậu cũng sẽ không chơi.】
Tôi lạnh lùng uy hiếp.
【Có giỏi thì cậu thử xem.】
Rõ ràng Tịch Hủ không dám đánh cược, cuối cùng đành miễn cưỡng kéo tôi vào đội.
Lần này, tôi hoàn toàn vứt bỏ lương tâm.
Để mặc Giang Thời Dịch xoay 360 độ, hét “anh ơi” từ mọi hướng, trình diễn một màn “gọi anh” lập thể.
Sau khi thành công leo lên bậc Vương Giả, động lực lên sao của tôi giảm hẳn.
Tôi dùng acc phụ nhắn: “Dạo này có việc, không chơi game.”
Tịch Hủ liền trả lời bằng một giọng đầy mỉa mai: “Đáng lẽ phải bận từ lâu rồi.”
Hừ, tôi không chơi thì cậu và “Như Nguyện nhà cậu” cũng đừng hòng mà chơi vui vẻ!
Tôi lập tức chuyển sang tài khoản chính, nhắn một tin đường đường chính chính:
【Hai tuần nữa tớ có cuộc thi tiếng Anh, nên mấy hôm nay sẽ không chơi game.】
17
Không ngờ, người đau lòng nhất vì tôi không chơi, không phải Tịch Hủ —— mà là Giang Thời Dịch.
Lần kiểm tra tháng này nó làm bài cũng không tệ, thế nhưng ba mẹ vẫn chưa trả lại thiết bị điện tử.
Giang Thời Dịch ôm chân tôi, gào khóc như đang diễn bi kịch:
“Chị ơiii, trả iPad cho em đi màaaa!”
Tôi bị nó níu đến mức chẳng đi đâu nổi, cuối cùng đành thở dài:
“Được thôi, chị đưa iPad cho em, nhưng mà —— nếu điểm thi lần sau mà tụt thì…”
Câu sau không nói ra, nhưng ánh mắt của tôi đã thay lời cảnh cáo.
Giang Thời Dịch nghiêm túc hứa đi hứa lại,
tôi mới chịu đưa iPad cho nó.
Chỉ là… nếu biết nó sẽ làm những chuyện tiếp theo, tôi thề rằng tôi tuyệt đối sẽ không cho!
Ngày diễn ra cuộc thi tiếng Anh, Tịch Hủ không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, mặc nguyên một bộ vest đen tinh tươm.
“Cố lên nhé.”
Hắn nhìn tôi, trông còn căng thẳng hơn cả tôi, người không biết còn tưởng… hắn mới là thí sinh thi chính.
Đến khi thi xong, không biết hắn lấy từ đâu ra, ôm một bó hoa hồng trao cho tôi.
…Cũng hơi lãng mạn đấy.
Tịch Hủ hết gãi tai, lại kéo thẳng tay áo, cuối cùng khẽ ho một tiếng, hắng giọng mở lời:
“Bây giờ… cậu có muốn sang nhà tớ xem con mèo của tớ làm cú lộn nhào không?”
“…Hả?”
Hắn nói nhanh quá, tôi ôm hoa, không nghe rõ, phải nhìn lại xác nhận:
“Cậu nói gì cơ?”
Tịch Hủ lặp lại một lần.
Tôi nhìn chằm chằm bó hoa, rồi quay sang nhìn hắn, ánh mắt hắn tràn đầy mong chờ.
Giây tiếp theo —— “BỐP!”
Tôi giơ bó hoa, nện thẳng xuống đầu hắn:
“Biến thái!”
Mới quen biết bao lâu đâu, mà hắn đã rủ tôi một đứa con gái đi một mình đến nhà hắn.
Quả nhiên, “trai ngoan” chỉ là giả bộ, giờ thì đuôi cáo lộ hẳn rồi nhé!
Nhưng vẫn chưa đủ hả giận, nhân lúc hắn còn chưa kịp hoàn hồn, tôi tung thêm một cú đá thật mạnh.
Mặt dày như Tịch Hủ, bị tôi nhìn thấu còn cố giả vờ vô tội, liên tục nhắn tin hỏi tôi:
【Tớ làm sai gì à? Sao cậu lại giận?】
Tôi thẳng tay xóa sạch, chặn thẳng một lè.
Tịch Hủ đứng bên lề đường, ôm bó hoa hồng đã nát, nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy hiện lên một dấu chấm than đỏ.
Mở game.
“Như Nguyện” đang online.
Vừa thấy hắn đăng nhập, một tin nhắn lập tức bật tới:
【Anh ơi, anh đến rồi à!】
Tịch Hủ nhìn màn hình, đôi mày nhíu chặt lại.