Chương 2 / 2
Mười năm sau, Hoàng đế già yếu, Hoàng hậu nhất tâm phù trợ hoàng tôn kế vị.
Mà ta—thuận lý thành chương, trở thành Thái hậu.
Năm năm tiếp nữa, mẫu hậu lâm bệnh nặng.
Ta quỳ bên giường, lệ rơi như mưa.
Một đời này, nếu không có sự dìu dắt và nâng đỡ của bà, ta tuyệt đối không thể đi được đến ngày hôm nay.
Đôi tay gầy guộc của bà siết chặt lấy cổ tay ta, đôi mắt đục mờ vẫn mang theo tia sắc bén xưa kia:
“Như Mai… con làm rất tốt… Hãy nhớ lấy—tình yêu của nam nhân, vĩnh viễn không bằng quyền thế.
Dù cho đó là con ruột của chính mình, cũng không thể mềm lòng.”
Ta gật đầu thật mạnh.
Câu này, bà đã nói với ta vào ngày thứ hai sau khi ta gả vào vương phủ.
Và ta… chưa từng quên.
May thay, ta cũng đã làm được.
← Chương trước ← Trước
Về trang truyện Hết chương