Chương 24
Truyện: Những Tên Cuồng Công Nổi Điên Khiến Tôi Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi
Tác giả: PPOYANSEORITAE
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149: [Kết thúc]
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Hyun, cậu… cậu thấy ổn không?”
Absilon hỏi, ánh mắt có vẻ lo lắng – nhưng tôi thấy rõ sự giả tạo trong đó. Kinh khủng là ở chỗ, hắn thật sự vừa muốn nhét tôi vào đâu đó, vừa thật lòng lo cho tôi. Tôi hất tay hắn ra.
“Đừng chạm vào.”
“Cậu đau lắm à? Có cần gọi y sĩ không?”
Tôi im lặng.
Không cần ai cả. Họ cứ biến đi, tự tôi sẽ ổn.
Tôi muốn nói nhiều điều, nhưng không dám. Một ánh mắt đã khiến tôi thấy khó thở, bốn ánh mắt thì… nghẹn cứng.
“Tôi chỉ không muốn nhìn mặt anh thôi.”
“…Thật sao?”
Tôi tránh nhìn Absilon. Matthias thì bật cười.
“Không sao đâu. Không phải chỉ mình cậu, ai ở đây cũng ghét hắn mà…”
Absilon không thèm đáp. Hắn búng tay, bắn nước vào mắt Matthias rồi quay đi. Matthias nổi điên, lao vào hắn như một con bò tót.
“Đồ khốn, tao sẽ giết mày!”
Zà! Cú đấm của Matthias phá vỡ lớp rào vô hình quanh Absilon. Khi màng chắn vỡ, tia sáng bùng lên như sấm chớp.
“Cái đám điên này…”
Tôi đứng đơ, không thốt nên lời.
“Tránh ra.”
Ludwig và Cesare kịp kéo tôi vào góc bàn. Trong lúc đó, Matthias lao vào đánh Absilon. Bàn tay to như quyển bách khoa của hắn đập thẳng vào mặt Absilon.
Chát! Má Absilon đỏ rực. Có vẻ Matthias cũng không ngờ mình đánh mạnh đến thế nên lùi lại một bước.
‘Sao đánh xong rồi lại ngớ ra vậy?’
Absilon quay đầu, cái kiểu quay chậm rãi như trong phim kinh dị. Matthias chột dạ, l**m môi khô, lắp bắp:
“Đ-điên… Rõ ràng mày sai trước mà!”
Không ai xin lỗi. Hiệp hai bắt đầu.
Ầm! Bình hoa, sách cổ, mọi thứ quý giá đều vỡ nát. Thảm trắng sạch tinh bị nhuộm bùn, nước, cánh hoa… rồi đến máu.
Một đường cắt mảnh như dao lướt ngang trán Matthias. Máu tuôn từ xương mày nhô ra.
“Có nên ngăn lại không nhỉ?”
“Thôi, Hyun. Uống trà không?”
Cesare thản nhiên ngồi xuống bàn, rót trà. Bên cạnh tôi, ghế và bàn cứ bay vèo vèo. Nhưng tôi chẳng còn sức để nghĩ nữa, chỉ lặng lẽ cầm tách trà từ tay Cesare.
‘Cũng đâu phải phòng mình. Cứ để họ phá.’
Đúng vậy, phòng này là của Ludwig. Là phòng hoàng đế – chẳng trách giường êm đến vậy. Tôi liếc Ludwig. Hắn chẳng mảy may phản ứng, cứ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Thật ra, tôi cũng thấy yên tâm. Dù cái vòng tay chết tiệt do Absilon làm khiến tôi bị giam ở đây, tôi biết họ – khi còn chia rẽ – lại bảo vệ tôi còn hơn bảo vệ chính họ.
“Cẩn thận.”
Chân ghế dài suýt bay trúng tai tôi, nhưng Ludwig kịp che chắn rồi kéo tôi vào lòng.
‘Ừ thì… như vậy đấy.’
Tựa vào lòng Ludwig, tôi nhấp ngụm trà. Mấy người này đúng là kỳ lạ.
Tôi ngẫm nghĩ. Trước đây nhìn họ đánh nhau tôi thấy vui. Giờ thì… thật quá, chẳng còn gì để cười. Tôi liếc nhìn Cesare – vẫn cười như thường. Ludwig thì, như mọi khi, vẫn dán mắt vào tôi.
Bị họ chú ý, tôi chẳng dám mở bản đồ. Mà có mở chắc cũng chẳng thay đổi gì.
Tôi thở dài. Cesare nghiêng đầu hỏi:
“Lo gì vậy?”
‘Lo mấy người đó! Mấy người mới là vấn đề lớn nhất!’
Dường như đọc được suy nghĩ, Cesare cười. Tôi nhìn vào gương mặt quá hoàn hảo kia, hỏi:
“Chiến tranh bắt đầu kiểu gì vậy?”
“Hả?”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên. Tôi lườm. Trước lúc ngất đi, tôi đã thấy cả thế giới ngập trong ánh đỏ.
Tôi không muốn lộ chuyện mình đã xem được bản đồ – dù Cesare có lẽ đã đoán ra – nên vòng vo:
“Họ nói sẽ biến cả thế giới thành chiến trường. Làm sao mà được?”
Hỏi Absilon thì có lẽ sẽ rõ, nhưng hắn còn đang đánh nhau. Ludwig thì chắc chắn sẽ im lặng. Cesare cười đầy ẩn ý:
“Hôn tôi, tôi sẽ kể.”
…Gì cơ?
Tôi ho sặc vì trà. Ludwig cũng giật mình, cổ họng hắn khẽ động.
“Nếu cậu ngại thì để tôi hôn cậu.”
“Thôi khỏi. Chờ xong, hỏi Absilon là được.”
Tôi khoanh tay, im lặng. Họ vẫn tiếp tục phá nát cả căn phòng, nhưng lạ là trần nhà chưa sụp.
“Có lớp bảo vệ mà.”
“Hả?”
“Phòng tôi có bảo vệ phép thuật. Không dễ phá như vậy đâu.”
Lời Ludwig nói nhẹ tênh, như thể tôi vừa lỡ miệng nói ra suy nghĩ. Không phải hắn đọc được lòng tôi đấy chứ?
“Ra vậy…”
Ludwig hiểu ý tôi quá dễ. Có khi tiện, có khi lại khiến tôi cảm thấy tr*n tr**. Tôi chẳng bao giờ đoán được hắn, đúng là không công bằng.
“Tò mò chuyện vì sao cả thế giới lại có chiến tranh à?”
“Anh định kể thật?”
“Dù Hyun biết, cũng chẳng thay đổi gì.”
“Vậy thì tôi mất một nụ hôn vô ích rồi.”
Cesare càm ràm, nhưng cũng không có vẻ nghiêm túc lắm. Hắn ngả ra ghế, ánh mắt lơ đãng.
“Tôi muốn biết. Kể đi.”
“Đơn giản lắm. Đặt hai lính của mỗi bên vào từng thành phố của đối phương.”
Tôi nghiêng đầu. Chưa hiểu.
“Ý là mỗi thành phố của Senardo và Grice đều có hai lính bên kia đóng?”
“Ừ.”
“Ngắn hạn thì được, nhưng kiểu gì cũng có kẻ thắng, người thua, phải không?”
Vậy sao chiến tranh mãi không dứt?
Phía sau tôi, Absilon lên tiếng:
“Để… để tôi giải thích.”
Tôi quay lại. Absilon te tua, đang lau má đầy bụi, thở hổn hển. Còn Matthias thì nằm bẹp trên sàn.
Absilon thắng rồi.
Matthias thua rồi…
Không đúng, Matthias mạnh nhất mà? Hóa ra đánh nhau không chỉ cần sức mạnh, còn cần kỹ thuật nữa.
“T-thật ra chỉ cần sửa lại hệ thống…”
Tôi chớp mắt liên tục, không hiểu.
“Hệ thống?”
Absilon nhìn hơi lúng túng, mặt lem nhem.
“Ờm… gọi là ‘quy tắc’ thì dễ hiểu hơn? Cậu cũng dùng từ ‘hệ thống’ mà, đúng không?”
Tại sao hắn biết?
“Mà… sao anh biết?”
“Tôi… tôi nghiên cứu nhiều mà. Nói rồi còn gì…”
Không khí trở nên lạnh hẳn. Trong mắt tôi, Absilon dần trở nên xa lạ.
“Hầu hết mọi người – trừ vài kẻ – chết rồi tái sinh ngay.”
Ludwig nói, giọng trầm.
“Reborn. Thường là ở nhà, hoặc quê hương.”
“Chỉ cần đổi nơi tái sinh thành thành phố đang bị chiếm là được.”
Người ta chết, rồi hôm sau sống lại, lại ra trận. Như một vòng lặp vô tận.
“Họ không biết tại sao, chỉ biết rằng mình phải đánh, rồi chết, rồi đánh tiếp.”
Nghe như game. Nhưng đây không phải game. Đây là thế giới mà tôi không thể thoát ra. Và tôi thấy… sợ.
“…Đáng sợ thật.”
Lỡ miệng, tôi vội đưa tay che nhưng đã quá muộn. Ba người họ nhìn tôi. Cesare khẽ cười, buồn bã.
“Hyun là người khiến tụi tôi thành thế này mà.”
Tôi tròn mắt.
“Tôi… tôi làm gì?”
Tôi chỉ… không đăng nhập thôi mà…
Chuyện này… quá vô lý. Tôi ngồi thẫn thờ. Thông tin dồn dập khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi nhắm mắt, xoa thái dương, rồi liếc bốn kẻ kỳ lạ trước mặt.