- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98
 - Chương 99
 - Chương 100
 - Chương 101
 - Chương 102
 - Chương 103
 - Chương 104
 - Chương 105
 - Chương 106
 - Chương 107
 - Chương 108
 - Chương 109
 - Chương 110
 - Chương 111
 - Chương 112
 - Chương 113
 - Chương 114
 - Chương 115
 - Chương 116
 - Chương 117
 - Chương 118
 - Chương 119
 - Chương 120: Hoàn Chính Văn
 - Chương 121: Phiên Ngoại 1
 - Chương 122: PHIÊN NGOẠI 2
 - Chương 123: PHIÊN NGOẠI 3
 - Chương 124: PHIÊN NGOẠI 4 (Hoàn toàn văn)
 
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Kéo vali đen ra khỏi công ty, Hạ Nhu mặc đồng phục tiếp viên hàng không xanh biển của hãng Duy Sâm, mang theo chút mệt mỏi sau ca làm. Nàng liếc màn hình điện thoại xem giờ, rồi bước đến góc đường.
Một chiếc xe đen nháy đèn vàng. Khi gương chiếu hậu phản chiếu bóng dáng nàng, người đàn ông mặc vest nhạt ngồi ghế sau lập tức xuống xe.
Anh ta một tay đút túi, tay kia vẫy người phụ nữ có ngũ quan giống mình.
"Tiểu Nhu, bên này."
Người đàn ông mặc vest đen ở ghế lái cũng mở cửa bước xuống. Khi Hạ Nhu ngẩng lên, anh ta nhanh chóng tiến tới, cúi người nhận vali từ tay nàng.
"Anh." Gật đầu với Hạ Tường đang vẫy tay từ xa, Hạ Nhu quay sang, mỉm cười lịch sự với người bên cạnh: "Thư ký Vương, cảm ơn anh."
Đầu mùa hè, người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi trầm lặng gật đầu, kéo chiếc vali không quá nặng, mở cốp xe.
"Tiểu Nhu." Giơ tay, Hạ Tường khẽ cúi người, nhẹ nhàng ôm cô em gái yêu quý.
Giơ tay đáp lại, Hạ Nhu chỉnh góc váy, bước lên xe: "Anh." Ngồi ổn, nàng nghiêng đầu cười: "Chúc mừng anh, giờ anh chính thức là chú rể tương lai rồi."
Nàng nói tiếp: "Là em gái anh, em có nên tặng anh và chị dâu một món quà lớn không nhỉ? Xe? Đồ nội thất? Hay... em nên mua trước vài bộ đồ trẻ con?" Chớp mắt, giọng nàng nhẹ nhàng, hiếm hoi trêu chọc.
"Tiểu Nhu, đừng đùa." Cười xua tay, Hạ Tường vô thức vuốt chiếc nhẫn đính hôn bạc trên ngón giữa tay trái: "Anh còn cần thêm thời gian để chuẩn bị làm bố."
Dù bỏ qua đánh giá của em gái, theo góc nhìn thế tục, Hạ Tường vẫn là một người đàn ông tốt. Ngoài vẻ ngoài nổi bật, anh có tính cách ổn định, ôn hòa. Dù trong môi trường đầy cám dỗ của danh lợi, anh vẫn giữ mình trong sạch.
Khuyết điểm duy nhất đáng kể là anh thường dành quá nhiều thời gian và tâm sức cho sự nghiệp, cùng việc dù rõ ràng yêu bạn gái, anh lại thiếu dũng khí tiến tới hôn nhân.
May mắn thay, tháng này, sau hơn 6 năm yêu đương bền bỉ, Hạ Tường cuối cùng quyết tâm. Vào ngày kỷ niệm hẹn hò, anh mở hộp nhẫn giấu trong túi bấy lâu.
Mọi người vui mừng cho cặp đôi này, và hôm nay là ngày hai gia đình hẹn gặp mặt ăn uống.
"Anh không cần Tiểu Nhu tặng quà." Tựa vào cửa sổ, Hạ Tường nhún vai, nhìn em gái với nụ cười: "Nhưng chị dâu em bảo anh hỏi, em có muốn làm một trong những phù dâu của chị ấy không."
"Đương nhiên." Gật đầu, Hạ Nhu đáp rõ ràng: "Chuyện nhỏ này, em rất sẵn lòng."
Xếp vali xong, thư ký Vương lên ghế lái, khẽ gật đầu rồi khởi động xe, nhấn nút nâng tấm ngăn ghế sau lên.
"Thế còn em thì sao, Tiểu Nhu?" Đưa chai nước khoáng từ lưng ghế cho nàng, Hạ Tường nghiêng đầu, cố giữ giọng thoải mái: "Lần tụ họp trước, em có gặp chàng trai nào ổn không?"
"Nếu có, anh có thể hỏi xem họ có muốn làm phù rể của anh không."
Khóe miệng đang cong lên khựng lại, Hạ Nhu lặng lẽ nhận chai nước, uống từng ngụm nhỏ.
"Nếu không... em thấy Lâm Tĩnh thế nào? Lần trước anh vừa gặp lại cậu ta ở hội trường triển lãm." Đối diện sự im lặng của em gái, Hạ Tường – đã ngoài 35 – lúng túng mở lời, cố xua tan bầu không khí trầm xuống.
Nghe lời bên tai, Hạ Nhu kìm tiếng thở dài ngột ngạt trong lòng, vặn nắp chai: "Em không gặp nam nhân nào thú vị ở bất kỳ buổi tụ họp nào."
Đặt chai nước lên giá giữa ghế, giọng nàng bình thản.
Nghĩ đến người đàn ông luôn cố tiếp cận mình và anh trai, lời nói của nàng thêm phần lạnh nhạt: "Em cũng chẳng có hảo cảm gì với anh Lâm."
Hít nhẹ, nàng tiếp: "Anh... không cần lo lắng chuyện tình cảm của em nữa."
"Những người tiếp cận với mục đích riêng, hay những buổi tụ họp kỳ lạ được sắp xếp, anh, em thật sự không thích."
Tay đặt lên tay vịn, Hạ Nhu gõ nhẹ, biểu cảm nghiêm túc.
"...Tiểu Nhu, anh không...anh không định ép em." Đối diện sự từ chối thẳng thừng, Hạ Tường hoảng loạn: "Em phải biết, anh chỉ lo lắng..."
"Em đang yêu."
Nói thẳng, Hạ Nhu ngẩng đầu, nhìn anh trai.
"Mọi thứ rất thuận lợi, nên chuyện tình cảm của em, anh không cần bận tâm."
Cố hiểu lời em gái, Hạ Tường mở miệng ngập ngừng, vẻ mặt đầy nghi hoặc và kinh ngạc: "Tiểu Nhu, em đang hẹn hò sao? Là... là..."
Là một anh trai quá quan tâm em gái, Hạ Tường thường xuyên trò chuyện với Hạ Nhu, thỉnh thoảng cùng ăn tối khi lịch bay trùng hợp.
Anh biết Hạ Nhu sau giờ làm thường ở chung cư một mình, ra ngoài chỉ để gặp khuê mật hoặc về nhà cha mẹ tụ họp nhỏ.
Hạ Tường chưa từng nhận ra dấu hiệu em gái mình có thể đang yêu.
Gật đầu: "Em đúng là đang yêu, người ấy hiện tại... đang ở B quốc."Lông mày nghiêm túc của Hạ Nhu dịu đi, nàng bình tĩnh đáp.
"Người ấy... là người thế nào? Đối xử với em tốt không? Hai người quen nhau ra sao?" Bình tĩnh thường thấy trong mắt cấp dưới biến mất, dù cô em gái gần 27, Hạ Tường – một kẻ muội khống điển hình – vẫn căng thẳng hỏi.
Dường như anh lo em gái ngây thơ bị kẻ xấu lừa gạt.
"Là bác sĩ thú y, làm việc ở thành phố L." Trong đầu hiện lên hình ảnh người yêu mặc áo blouse trắng chạy về phía mình với nụ cười rạng rỡ, Hạ Nhu không nhịn được cười: "Rất ấm áp, cũng rất trách nhiệm với nghề nghiệp."
"Chúng em học cùng Hoài Đặc thời cấp ba, và hiện tại chúng em rất nghiêm túc với nhau."
"Thú y à? Ở thành phố L?" Sờ cằm theo bản năng, Hạ Tường cân nhắc: "Nếu cùng học Hoài Đặc, Mộng Mộng cũng biết sao? Hay anh từng gặp?"
Cố lục lọi ký ức, anh quay về lần cuối thăm Hoài Đặc – lễ tốt nghiệp của em gái hơn 8 năm trước.
Lúc đó, bên cạnh Tiểu Nhu có những người khác giới thân thiết nào không?
Híp mắt, Hạ Tường tự hỏi.
"Anh chắc chưa gặp, nhưng Mộng Mộng đúng là biết." Hạ Nhu nhàn nhạt đáp, khẳng định: "Hai người họ rất quen nhau, quen từ lâu hơn cả em. Em cũng coi như... nhờ Mộng Mộng mà giao thoa với cô ấy."
"Vậy à, người đó quen Mộng Mộng sao?" Nhướng mày, Hạ Tường nghi hoặc: "Nếu vậy, sao Mộng Mộng không hẹn hò với người ta? Có vấn đề gì sao?"
Đầu óc hiện lên đủ giả thuyết, khi bàn về em gái, Hạ Tường luôn nhạy cảm và đa nghi quá mức.
"Mộng Mộng không thể ở bên cô ấy đâu."
Cười nhẹ, Hạ Nhu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, nơi chiếc xe lướt qua đường phố thành thị.
"Một phần vì Mộng Mộng chỉ xem tình cảm là trò tiêu khiển, tuyệt đối không để mình yêu người tính tình hồn nhiên. Phần khác... Mộng Mộng biết em thích cô ấy bao nhiêu, cậu ấy không phải loại người cướp tình yêu của người khác."
"Vậy sao..." Biểu cảm phức tạp, Hạ Tường hít sâu, gật đầu, tự nhủ không nên lo quá: "Vậy khi nào rảnh, dẫn cậu ấy về ăn bữa cơm đi."
Dù không nói ra, anh không giấu nổi tò mò về nửa kia của em gái.
Người như thế nào khiến Tiểu Nhu rung động? Anh cần tự mình kiểm tra.
"Ừ... được thôi, có lẽ khi cô ấy được nghỉ dài, em sẽ đề nghị xem."Ngón tay đặt lên nút cửa sổ, Hạ Nhu nhấn xuống, mở hé khe hở.
Gió hè nóng bức ẩm ướt ùa vào, không khí trong xe đột nhiên nặng nề.
"Nhưng anh..."
Hạ Nhu rũ mi, ngừng nhìn ra ngoài, rồi quay sang Hạ Tường, ánh mắt thẳng thắn.
"Người em đang yêu không phải con trai."
Giọng bình thản, nàng không chút do dự.
"Tử Nghiên là con gái đấy."
"Cũng như em, là con gái."