- Trang chủ
- Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
- Chương 162
Chương 162
Truyện: Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Tác giả: Chỉ Y
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187: Hoàn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Trước mặt là một thôn làng bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc xám ngắt.
Đầu thôn có một con sông vô cùng lớn, ánh hoàng hôn cuối cùng phủ lên mặt sông một lớp ánh đỏ, hệt như dòng máu sóng sánh trên gợn nước lăn tăn.
Một cây cầu đá cực dài mang cảm giác cổ kính nối liền đến bên chân của Ninh Túc.
Ninh Túc ngước đầu lên nhìn Lăng Tiêu bên cạnh: “Hai ta đang ở thế giới phó bản à anh?”
Lăng Tiêu: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không phải là người chơi.”
Khác với thế giới của Lăng Tiêu mà Ninh Túc từng đến, đó là thế giới trong ký ức của Lăng Tiêu, nó vẫn sống.
Lăng Tiêu có thể cho cậu tham gia với tư cách là người chơi.
Nhưng đây là tương lai ở một tuyến khác, cũng là quá khứ mà bản thân Ninh Túc không thể tham gia được, bọn họ chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Ninh Túc: “Không sao, hai ta giả làm người chơi là được mà.”
Lăng Tiêu: “…”
Lăng Tiêu: “Đi thôi, vào trong tìm nhóm Ninh Trường Phong nào.”
Ninh Túc gật đầu.
Lăng Tiêu dẫn cậu tới đây, vậy nhất định ba mẹ cậu cũng đang ở đây.
Hai người cùng sóng vai bước lên cây cầu không biết đã trải qua bao năm sương gió.
Đứng từ trên cầu nhìn xuống, mặc dù có sóng nhưng dòng sông vẫn tĩnh mịch không sao lường được.
Sau khi đi hết cây cầu, bọn họ đã đến được trước cổng thôn, nơi đó có một tấm bia đá có khắc dòng chữ “Thôn Minh Tiền”.
Đây là một thôn làng khá lớn, tuy không giàu có và đẹp đẽ như thôn Hòe Dương, nhưng cũng không thiếu nhà lầu hai tầng, hẳn là không đến nỗi nghèo nàn.
Vừa vào thôn, họ đã trông thấy rất nhiều người.
“Lại có hai người nữa này.”
“Là người chơi à? Sao trông lạ hoắc thế.”
“Nhìn thì không phải người dân ở đây, hẳn là newbie òi.”
Ninh Túc và Lăng Tiêu đi tới chỗ họ, Ninh Túc nói: “Chào mọi người.”
Một người đàn ông đầu trọc quan sát họ vài giây, ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, nói một cách không rõ ràng: “Bọn tôi vừa rồi đang thảo luận về tên và nhiệm vụ của phó bản, hai người các cậu có ý tưởng gì không?”
Ninh Túc: “…”
Thành thật xin lỗi, họ không biết tên phó bản và nhiệm vụ gì sất.
Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ, như thể phải có được đáp án mới chịu thôi, Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Tôi không có ý tưởng hết.”
Người đàn ông đầu trọc ‘đệt’ một tiếng, nói: “Quả nhiên là newbie!”
Biểu hiện của một số người chơi khác cũng không được tốt lắm.
“Người mới mà còn dám tham gia thi đấu, đúng là không biết tự lượng sức mình, muốn ra ngoài đến điên rồi.”
“Hình như hết người chơi rồi, chúng ta phải ở cùng nhà với họ đấy.”
“Cái đồ phá hoại tụi bây! Tụi bây hai tên newbie thì tới đây làm mẹ gì, cản trở tụi tao!”
Ninh Túc: “…”
Cảnh tượng này ôi sao mà quen quá.
Lúc cậu mới vào phó bản đầu tiên cùng Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh cũng bị ghét bỏ vì là người chơi mới.
Mà còn ảo lòi hơn nữa là cũng ngay trước cổng một cái thôn thế này luôn.
Những người đấy không thích việc họ mới gia nhập căn cứ đã vào ngay một phó bản cấp hai mở lần đầu tiên như vậy.
“Newbie thì sao? Bộ mấy người chưa từng là newbie à.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ninh Túc nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Cách cổng thôn không xa có hơn chục người chơi nữa, phía bên Ninh Túc và Lăng Tiêu là đàn ông, còn bên kia bức tường có nhiều người chơi nữ hơn.
Một nữ sinh cực kỳ quen thuộc với búi tóc trên đầu đứng lên từ góc tường: “Muốn sống là bản năng của con người, ai mà không muốn rời khỏi trò chơi chứ? Dựa theo lời các anh nói, không lẽ Ninh Trường Phong lại đi cười nhạo các anh cũng dám vào đây giành với ảnh?”
“Nín đi, là Chúc Song Song đó!”
“Tất nhiên là cô ta không bận tâm rồi, cô ta cũng đâu có ở chung nhà với chúng ta.”
“Nếu Chúc Song Song ở đây, vậy thì Tô Vãng Sinh đâu? Nếu Tô Vãng Sinh ở cùng chúng ta thì chúng ta cũng không ngại ở chung với newbie.”
Ninh Túc giật mình nhìn Chúc Song Song.
Chúc Song Song của nhiều năm về sau búi tóc bằng khăn voan đỏ đã thu nhỏ lại, nét mặt không khác gì so với lúc cậu thấy trước đây, biểu cảm lộ rõ vẻ tự tin trầm ổn.
Thật khó để liên tưởng đến cô gái khóc bù lu bù loa trong xe tang khi mới gặp nhau lần đầu.
Nghe người chơi xung quanh bàn tán, thì cô ấy hẳn là một người chơi rất có tiếng trong căn cứ.
Đôi mắt Ninh Túc sáng lấp lánh nhìn cô, Chúc Song Song gật đầu cười với cậu: “Đừng nghe họ nói ba láp ba xàm, cho dù không lấy được phần thưởng thì việc tích lũy kinh nghiệm trong thế giới phó bản cũng rất quan trọng.”
Ninh Túc gật đầu, “Ò.”
Mặc dù cô đã trở thành một người chơi rất nổi tiếng và lợi hại trong căn cứ, nhưng cô vẫn giữ được sự lương thiện và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Chúc Song Song gật đầu với họ, nhìn về phía xa xa.
Ninh Túc lần theo tầm mắt của cô, còn chưa thấy rõ người thì đã nghe Chúc Song Song quát to: “Tiểu đạo sĩ, sao anh chậm như rùa thế, đừng nói lại bị con quỷ nữ nào quấn lấy nữa nha!”
Ninh Túc: “…”
Cả người Tô Vãng Sinh ướt dầm dề thở hồng hộc chạy đến trước mặt Chúc Song Song, lúc đến nơi hai tay còn chống lên đầu gối định thần lại, “Hổng có mà vợ yêu, anh vừa té xuống sông mà.”
Ninh Túc: “…”
Vợ yêu?
Hay lắm.
Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, hạ thấp giọng, nói một cách sâu xa: “Tô Vãng Sinh còn có vợ cơ đấy.”
Lăng Tiêu hơi nhướng mày: “Làm như anh không có?”
Ninh Túc: “…”
Anh có, anh là nhất.
Trong lòng Ninh Túc ưỡn ngực lên, bộ em không có sao?
Em cũng có.
Sau khi Tô Vãng Sinh đến, người trong thôn đang đứng dưới gốc cây ăn khoai lang cũng chậm rãi tiến tới đếm số lượng người: “Tám nam, đủ một nhà rồi, đi theo tôi.”
Ninh Túc kéo Lăng Tiêu đến cạnh Tô Vãng Sinh ướt chèm nhẹp.
c** nh* giọng hỏi Tô Vãng Sinh: “Này anh bạn, giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tô Vãng Sinh vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Túc thì lập tức đứng hình, không biết suy nghĩ cái gì, hơn mười giây sau mới nói: “Tôi cũng mới chạy tới thôi, không biết rõ lắm, để tôi hỏi thử xem.”
Hắn quay đầu lại hỏi người chơi bên kia, “Này cậu, chúng ta đang đi đâu thế?”
Tuy rằng có hơi mất mặt trước Chúc Song Song, nhưng người đàn ông này lại rất cung kính với Tô Vãng Sinh, “Người trong thôn muốn dẫn chúng ta đi nhận phòng ở, tám người một nhà, cứ đủ tám người là sẽ đưa chúng ta đi.”
Ninh Túc từng đến phó bản [Mạn Mạn], lập tức hiểu tại sao họ lại bị ghét như vậy.
Cũng giống như việc chia tầng khi đó, ở cùng một tầng với các cao thủ sẽ an toàn hơn, nếu ở với những newbie như họ thì chắc chắn sẽ bị ghét bỏ vì kéo chân.
Tô Vãng Sinh: “Trước đó đã có tám người chơi nam đi trước rồi sao?”
Người kia gật đầu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối: “Ninh Trường Phong và những người khác đã rời đi trước rồi, tôi còn tưởng là có thể đi với bọn họ cơ.”
Hắn không nói vì sao lại có suy nghĩ này, Tô Vãng Sinh không hỏi, Ninh Túc càng sẽ không hỏi.
“Thôn này không thể chứa nhiều người chơi như vậy được, nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi thôi. Những người chơi khác sẽ đến chỗ khác hay là phó bản khác nhỉ?” Tô Vãng Sinh nói thầm một câu.
Càng đi vào sâu trong thôn thì không hiểu sao lại càng cảm thấy bức bối khó chịu.
Thôn làng này chắc đang vào xuân, có thể là vì con sông cực lớn kia mà độ ẩm trong thôn rất cao, âm u vô cùng.
Không biết trời đã tối chưa, nhưng sâu trong thôn lại cực kỳ tối.
Cánh cửa sắt bong tróc sơn, gạch ngói đen kịt, trên tường thấm nước, còn có mấy vết nước có độ cao khác nhau, không rõ đen hay đỏ, giữa hàng cây xanh thẫm như này trông có vẻ hơi quái dị.
Tô Vãng Sinh nói nhỏ: “Âm khí thật mạnh mẽ.”
Nghe hắn nói xong, những người chơi khác đều trở nên khẩn trương.
Ninh Túc hỏi người dân phía trước: “Sao trong thôn lại có âm khí mạnh dữ vậy anh giai?”
“…”
Người mới bây giờ đều liều thế này sao?
Người nọ ném vỏ khoai lang vào chậu hoa ven đường, “Chắc do hai ngày qua trong thôn có rất nhiều người chết á.”
Ninh Túc lại hỏi: “Thế tại sao thôn mình lại được gọi là thôn Minh Tiền vậy ạ?”
Người nọ liếc cậu một cái, rõ ràng rất phiền việc cậu cứ hỏi quài như vậy, nhưng đến khi nhìn kỹ mặt cậu, không biết tại sao vẫn nói cho cậu nghe.
“Tôi nghe ông nội tôi nói thôn bọn tôi nằm ở trước Minh Phủ (âm phủ), là thôn làng gần địa ngục nhất nên mới có tên như vậy, đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết thôi.”
Ninh Túc: “Ủa, sao lại có truyền thuyết như vậy anh?”
“…”
Người nọ: “Có lẽ như các người đã nói ấy, âm khí trong thôn tương đối mạnh chăng?”
“…”
Âm khí tương đối mạnh chẳng phải do lúc nãy anh mới nói gần đây trong thôn có nhiều người chết sao?
Chẳng lẽ thôn các người từ thời truyền thuyết đã hay có chết người rồi à?
Vậy thôn này của mấy người là thôn quái gì vậy?
Trên đường họ gặp rất ít người dân, thi thoảng chỉ gặp được vài ba người, cũng không nói nhiều lắm, hoàn toàn khác hẳn với những người dân nhiệt tình của thôn Hòe Dương.
Ninh Túc phát hiện có một người phụ nữ vừa trông thấy họ thì lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó dựa vào khe cửa quan sát họ.
Cậu thì thầm với Lăng Tiêu: “Anh có để ý thấy phụ nữ ở đây rất đẹp không?”
Dọc đường đi cậu nhìn thấy chừng ba bốn cô, tất cả đều rất xinh đẹp.
Lăng Tiêu: “Đây là việc anh có thể để ý sao?”
Ninh Túc: “Thật ra em cũng đâu có để ý, chẳng qua trời tối quá nên mới hỏi anh cho chắc thôi.”
Lăng Tiêu: “…”
Người dân đưa họ đến một ngôi nhà hai tầng nhỏ ở rìa thôn.
Ngôi nhà này là do người dân tự xây, khá là thô sơ, có một bức tường còn chưa được quét sơn, còn nằm ở rìa thôn, sau lưng là rừng rậm tối tăm, có cảm giác như một ngôi nhà ma ở nơi hoang dã.
Người nọ ném chìa khóa cho họ, nói: “Đừng chạy lung tung vào ban đêm, mùa mưa đến rồi nên hãy ở yên trong nhà đi.”
Hắn nở một nụ cười khó hiểu với họ rồi rời đi.
Các người chơi chậm rì rì đi về phía căn nhà, càng đi càng chậm.
“Bên trong sẽ không có quỷ đâu ha?”
“Ai mà biết, nhưng cá chắc có một con quỷ ở trong thôn làng này, tên của phó bản đã nói lên điều đó rồi.”
Người sợ ma, dù có xem qua rất nhiều phim ma thì vẫn sợ.
Người chơi sợ quỷ, ngay cả khi vào rất nhiều phó bản thì vẫn sợ.
Chẳng hạn như, Tô Vãng Sinh đây.
Ninh Túc thấy hắn lén nhích lại gần hai người họ từng chút một.
Trong nhà không bật đèn, ngoài trời thì âm u, bên trong rất quỷ dị, chỉ thấy rõ đại khái hình dáng chứ không thấy được góc cạnh.
Có rất nhiều chỗ cho ảo tưởng kh*ng b* tung hoành.
Khi đến trước cửa, họ nghe thấy một tiếng động rất khẽ phát ra từ bên trong, tựa như có vật gì đó bị kéo lê trên mặt đất.
Mấy người chơi cứng đờ đứng sượng ngang ở trước cửa.
“Tô Vãng Sinh.”
“A!”
“Aaaaa!”
Vào thời điểm kiểu này mà nghe thấy phía sau có ai đó gọi tên mình, Tô Vãng Sinh lập tức nhảy dựng lên khiến hai người chơi khác cũng thét lên theo.
“…”
Khi Ninh Túc quay người lại nhìn thấy người đứng sau mình, tim cậu đập hẫng mất một nhịp.
Là Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đang ôm bụng cái bụng tròn vo.
Ninh Túc vội đi về phía bọn họ, Lăng Tiêu cũng theo sát cậu.
Ánh mắt Ninh Túc rơi trên bụng Sư Thiên Xu hồi lâu, không diễn tả được cảm xúc của mình.
Nơi này, chính là cậu.
Ninh Trường Phong nhìn thấy Ninh Túc và Lăng Tiêu thì giật mình một cái, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Lăng Tiêu, trong giọng nói không giấu nổi sự kinh ngạc: “Lăng Tiêu, cậu cũng vào phó bản này à?”
Lăng Tiêu gật đầu.
Sau đó Ninh Trường Phong hướng về phía cậu thiếu niên vẫn đang nhìn chằm chằm bụng Sư Thiên Xu: “Còn cậu này là?”
Lăng Tiêu khựng lại một giây, “Là bạn trai của tôi.”
“…”