Gần đây trên mạng rộ lên trào lưu mua sắm “mị ma”.

Tôi không đủ tiền mua, đành phải nhặt một con ngoài đường mang về.

Nhưng con mị ma này… chất lượng có vẻ không ổn cho lắm.

Không những nóng tính, mà còn chẳng có hứng thú gì với tôi, thà đói chứ nhất quyết không chịu “ăn”.

Tôi đành phải chụp lại hình xăm mị ma của hắn gửi cho cửa hàng chuyên bán mị ma, hỏi xem loại này thì nên “huấn luyện” thế nào.

Chủ shop phát điên lên:

“Trời ơi khách yêu ơi!! Đừng đùa nữa!! Đây đâu phải là mị ma?!”

“Đây là ác ma đó! Mà còn là loại ác nhất nữa kìa!!”

1

Tan làm xong, tôi lén hỏi đồng nghiệp nữ:

“Nếu mị ma ở nhà không chịu ăn thì phải làm sao?”

“Sao lại vậy được?”

Cô ấy ngạc nhiên:

“Mị ma mà không ăn thì sẽ yếu đi đấy. Nhà tớ phải cho ăn ba lần mỗi tuần. Bạn thân tớ nuôi một con còn khủng hơn, bốn năm lần mỗi tuần mà vẫn chưa đủ!”

“Bọn họ ăn khỏe vậy hả?”

Tôi lại nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của con mị ma nhà mình – Dạ Dã.

Chẳng thấy yếu ớt chút nào cả.

“Nhưng cũng có vài trường hợp ngoại lệ…”

“Trường hợp gì?” – tôi lập tức dỏng tai nghe.

“Nó từng có chủ cũ, hoặc cơ thể gặp vấn đề. Tốt nhất là chị nên hỏi lại nơi đã mua xem sao.”

Nhưng tôi thật sự không tiện nói ra.

Mị ma nhà tôi không phải mua đâu.

Là… nhặt về đấy.

2

Dù sao thì đồng nghiệp cũng đã gợi ý cho tôi một hướng đi mới.

Dù mị ma có lạnh nhạt đến đâu, cũng không thể cưỡng lại bản năng chủng loài.

Cô ấy bảo tôi thử ăn mặc mát mẻ một chút, gợi cảm một tí, xem có dụ được không.

Buổi tối, vừa về đến nhà,

tôi đã nhìn chằm chằm vào Dạ Dã.

Làn da ngăm, cơ bụng rắn chắc,

ngũ quan đúng chuẩn đẹp trai không chỗ chê.

Nếu không thì tôi đâu có bị hút mắt ngay từ lúc nhìn thấy anh bên cạnh thùng rác.

“Nhìn cái gì?” – Dạ Dã khó chịu hỏi.

“Anh có thấy người không khỏe ở đâu không?”

“Không. Tôi khỏe như trâu.”

Dạ Dã tính tình chẳng dễ chịu gì, nói năng cộc lốc.

Khác hẳn mấy con mị ma khác – ngoan ngoãn, dễ bảo.

Tôi quyết định phải kiểm tra xem anh có chỗ nào “hỏng hóc” không, liền đưa tay ra sờ thử.

Cơ bụng ổn, eo cũng không có vấn đề.

Sữa chocolate cũng vẫn đầy đủ…

“Cô làm gì đấy?!”

Dạ Dã suýt nữa thì nhảy dựng lên, mặt hằm hằm.

“Ai cho cô đụng lung tung hả? Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu đó ra!”

Kỳ lạ thật, kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy đâu cũng ổn.

Hay là… cái chỗ đó có vấn đề?

Tôi vô thức liếc mắt nhìn xuống dưới.

Dạ Dã nổi đóa:

“Cô đang nhìn cái gì đấy? Chu Tú Đồng, tôi hỏi cô, cô đang nhìn cái gì đấy hả?

Cái đó là để loài người như cô nhìn sao?!”

Xem ra… đồng nghiệp nói đúng thật rồi.

Anh ta rất có thể là… bị hỏng rồi.

Nếu không hỏng, thì ai lại nỡ vứt đi một con mị ma đẹp trai như vậy chứ?

Nhưng chuyện gì cũng phải kiểm chứng thực tế mới được.

Tôi cởi áo khoác, để lộ lớp voan mỏng trong suốt đã chuẩn bị từ trước.

Căn phòng bỗng trở nên nóng rực.

Dạ Dã mỗi khi cảm xúc mất kiểm soát thì cơ thể sẽ nóng lên, kéo theo không khí xung quanh cũng như thiêu đốt.

Tôi từng hỏi người khác, mị ma của họ không có hiện tượng này.

Có thể mị ma cũng giống như người, thể chất mỗi con mỗi khác.

Tôi trèo lên người Dạ Dã, ngồi dạng chân trên đùi anh ta.

“Anh đói không?”

“…Tránh ra khỏi người tôi ngay!”

“Đói thì ăn đi, đừng kìm nén bản thân.”

“Tôi bảo cô tránh ra!”

Tôi vờ như không nghe thấy, giữ lấy cằm anh ta.

Rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi nóng rực ấy.

Dạ Dã giận dữ đến run lên: “Cô cho tôi ăn cái gì rồi? Tại sao tôi không thể phản kháng?”

“Chỉ là thêm chút thuốc dành riêng cho mị ma thôi mà.”

“Cô dám cho tôi uống thuốc? Chu Tú Đồng! Tôi sẽ giết cô!”

“Anh nên gọi tôi là ‘chủ nhân’ mới đúng.”

“Tôi không phải là thứ sinh vật hạ đẳng đó. Tôi là một——”

Dạ Dã đột ngột im bặt.

Ánh mắt anh ta đầy kìm nén, giống như Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật.

Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được…

Kích cỡ của thanh socola kia thật sự rất ổn, thậm chí có hơi vượt ngoài mong đợi.

Chức năng của anh ta… chắc chắn không có vấn đề gì.

Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất — anh ta từng có chủ nhân khác.

Không biết Dạ Dã dùng cách gì, anh ta phục hồi lại sức lực.

Và mạnh mẽ đẩy tôi ra.

“Chỉ một ít thuốc mà muốn điều khiển tôi sao? Loài người đúng là ngu ngốc!”

Tôi nhìn bóng lưng anh bước ra khỏi phòng, không chút do dự hay lưu luyến.

Vụ án phá xong rồi.

Không chỉ từng có chủ nhân, mà còn… vẫn chưa thể quên người ấy.

3

Thật ra tôi đã nghi ngờ chuyện này từ lâu.

Dù sao thì Dạ Dã cũng là tôi nhặt được.

Dạo gần đây, việc mua mị ma online rất phổ biến.

Nghe nói mị ma không chỉ biết chiều lòng chủ nhân, thậm chí còn biết làm việc nhà.

Tôi rất muốn có một con, nhưng không đủ tiền mua.

Một tháng trước, tôi phát hiện ra Dạ Dã bị vứt bỏ bên cạnh thùng rác.

Lúc đó, sắc mặt anh ta tái nhợt, gần như hấp hối.

Tôi đưa anh ta về nhà, cho ăn, cho uống.

Dạ Dã rất ít nói, dường như không muốn thân thiết với tôi.

Tôi hỏi: “Anh còn nhớ nhà mình ở đâu không? Chờ anh khỏe lại, tôi đưa anh về tìm chủ nhân.”

“Không có.”

“Sao cơ?”

“Tôi không có chủ nhân.” – giọng anh ta pha chút khó chịu.

Nhưng anh ta có tên.

Tên của mị ma đều do chủ nhân đặt.

Nên tôi đoán, anh ta là mị ma bị chủ nhân vứt bỏ.

Tôi giữ Dạ Dã lại bên cạnh mình.

Nhưng vì anh ấy luôn chống đối, nên chúng tôi chưa từng ký kết khế ước.

Giờ thì tôi mới hiểu…

Dạ Dã tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng lại cực kỳ chung tình.

Có lẽ anh vẫn chưa quên được chủ nhân cũ, đúng không?

Chẳng bao lâu sau, suy đoán của tôi đã được chứng thực.

Cuối tuần, tôi dẫn Dạ Dã đi xem thủy triều lớn.

Trước khi xuất phát, tôi còn dặn kỹ: “Vì anh ngày nào cũng ăn uống nhờ tôi, nếu có sóng lớn tràn tới, anh phải bảo vệ tôi đấy.”

Dạ Dã chỉ “ừ” một tiếng, hờ hững chẳng có tí hào hứng nào.

Thế mà vừa tới điểm ngắm cảnh, anh lại trở nên nghiêm túc hẳn.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Dạ Dã…

Phát hiện anh đang chăm chú nhìn một cô gái.

Nhìn đến mức tôi gọi cũng không nghe thấy.

Tôi đoán, rất có thể cô gái đó chính là chủ nhân cũ của anh.

Đột nhiên, một đợt sóng lớn ập đến.

Dạ Dã bỏ lại tôi, lao thẳng đến phía cô gái.

Với chiều cao gần mét chín, anh dang rộng hai tay, chắn toàn bộ sóng biển cho cô ấy.

Sau đó, trước khi cô gái kịp nhìn rõ mặt anh, Dạ Dã lặng lẽ quay người bỏ đi.

Còn tôi, vì né không kịp, bị ướt từ đầu đến chân.

Tôi hỏi anh: “Anh quen cô ấy à?”

Lần đầu tiên, Dạ Dã không phủ nhận.

4

Vì bị ướt mưa, tôi cảm lạnh, nằm co ro trên giường, đầu óc mơ mơ màng màng.

Dạ Dã có vẻ không quen với bộ dạng này của tôi, lẩm bẩm: “Chỉ bị ướt tí nước mà cũng bệnh được, loài người đúng là yếu ớt.”

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Xin chào, có người báo tin khu vực này xuất hiện sinh vật chưa đăng ký, xin hãy phối hợp kiểm tra.”

Tôi bật dậy: “Sinh vật chưa đăng ký?”

“Vâng, theo quy định, chúng tôi phải đưa sinh vật chưa đăng ký đi xử lý.”

Thế chẳng phải Dạ Dã gặp nguy rồi sao?

Anh ta bị chủ nhân ruồng bỏ, tức là đã bị tước quyền “đăng ký”.

Rõ ràng thuộc loại sinh vật không có danh phận hợp pháp.

Tôi vội đẩy Dạ Dã vào trong tủ quần áo.

Nhân viên chấp pháp bước vào, đi một vòng quanh nhà mà không tìm thấy gì.

Ánh mắt họ dừng lại ở chiếc tủ.

“Có thể mở ra kiểm tra không?”

Tôi đứng chắn trước tủ: “Xin lỗi, bên trong toàn là đồ riêng tư của tôi.”

“Trường hợp khẩn cấp, mong cô hợp tác.”

“Không được, bên trong toàn là đồ lót… với vài thứ chỉ mặc cho bạn trai xem thôi.”

Hai người họ nhìn nhau, có chút lúng túng.

“Nếu chúng tôi vẫn muốn kiểm tra thì sao?”

“Tôi mong các anh tôn trọng quyền riêng tư của tôi. Giữa đêm đột nhập vào nhà người ta thế này đã là quá đáng rồi. Nếu nhất định muốn làm tôi khó xử, thì cứ đánh tôi bất tỉnh trước đi.”

Họ không dám dùng bạo lực.

Sau một hồi bàn bạc, họ nói:

“Thôi được rồi. Cô chỉ là một cô gái, chắc cũng không dám giấu mấy sinh vật nguy hiểm.”

“Sinh vật nguy hiểm?”

Nhân viên chấp pháp do dự một lúc, trên mặt hiện lên vẻ e ngại.

“Là… ác ma.”

4

Tôi nhớ lại bản tin mấy hôm trước.

Nói rằng gần đây xuất hiện ác ma, người dân cần cảnh giác cao độ.

Sau khi người ngoài rời đi, Dạ Dã mới bước ra khỏi tủ quần áo.

Anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Tại sao không giao tôi ra?”

“Nếu giao anh ra thì chưa chắc anh còn sống nổi.”

“Cô không nghe họ nói sao? Có ác ma xuất hiện.”

Tôi bật cười: “Họ đang tìm ác ma, đâu liên quan gì đến một mị ma nhỏ như anh.”

“…Mị, ma, nhỏ?!”

“Đúng rồi đúng rồi,” – tôi chỉ vào phần eo của anh – “Dấu mị ma còn in rõ rành rành kia kìa, anh còn định cosplay làm ác ma à?”

Không biết câu nào đụng trúng dây thần kinh của Dạ Dã.

Anh lại bắt đầu nổi nóng.

“Nhưng mà này,”

Tôi mỉm cười nhìn anh,

“Cho dù anh không thích tôi, cũng không chịu nhận tôi, thì tôi vẫn sẽ bảo vệ anh.”

“Tại sao?”

“Vì tôi thích anh là đủ rồi.”

Chỉ là kiểu thích của con người với những sinh vật thú vị. Giống như tôi thích mèo thích chó vậy.

Nhưng không hiểu sao, Dạ Dã lại đỏ mặt.

Không khí xung quanh đột nhiên nóng lên hẳn.

“Cô… cô đang nói cái gì thế… nhẹ dạ quá rồi đó…”

Nhưng tôi không nói với anh.

Tôi đã quyết rồi — sẽ giúp anh quay lại bên chủ nhân cũ.

Trước khi chuyện đó xảy ra, như một cách đền bù vì đã tùy tiện mang anh về nhà rồi ôm ôm sờ sờ,

Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh khỏi mọi tổn thương.

5

Tôi tranh thủ thời gian, hẹn gặp cô gái đó.

Thật ra tìm cô ấy không khó.

Sau khi kết thúc chuyến đi xem thủy triều, tôi đã chủ động xin kết bạn WeChat với cô.

Cô gái tên là Đào Chỉ.

Cái tên rất dễ thương, hợp với vẻ ngoài xinh xắn của cô ấy.

Tôi hỏi: “Cô đã từng bỏ rơi một con mị ma chưa?”

Đào Chỉ tròn mắt ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

“Anh ta có phải là người da ngăm không?”

“Phải phải! Cao gần mét chín, có sừng, có cánh, dấu mị ma nằm ở chỗ này.”

Chuẩn rồi.

“Tôi có thể hỏi… sao cô lại bỏ rơi anh ta không?”

“Thành thật mà nói, tôi không thích tính cách của anh ấy cho lắm.”

Ừm, hoàn toàn hiểu được. Tính cách của Dạ Dã đúng là tệ thật.

Đào Chỉ tiếp lời: “Sau khi tôi mua anh ta xong thì cửa hàng đóng cửa, không đổi trả được, nên đành ‘thả về tự nhiên’. Cô gặp được anh ấy rồi à?”

Tôi gật đầu: “Anh ấy rất nhớ cô.”

Đào Chỉ thoáng chùng xuống, vẻ mặt trầm buồn.

“Nói thật thì… sau khi bỏ anh ấy, tôi cũng hơi hối hận. Thật ra anh ấy rất ổn — cao ráo, đẹp trai, năng lực cũng mạnh nữa.”

“Vậy thì cô tìm lại anh ấy đi.”

Tôi chân thành đề nghị:

“Bỏ rơi mị ma cũng giống như bỏ rơi mèo chó vậy. Tội lắm. Sao cô không thử cho nhau thêm một cơ hội?”

“Cũng có lý đấy…”

Bên phía Đào Chỉ, cơ bản là tôi đã giải quyết xong.

Bước tiếp theo, chỉ cần thuyết phục Dạ Dã nữa là hoàn thành.

Nghĩ đến cảnh anh ấy được toại nguyện, tôi cũng thấy vui vẻ theo.

Về đến nhà, Dạ Dã đang ở trong bếp.

Anh vừa nhìn công thức nấu ăn, vừa lóng ngóng làm bữa tối.

Động tác vụng về, nhưng nhìn ra là rất cố gắng.

“Dạo này anh bị gì vậy?” – tôi ngạc nhiên hỏi – “Tự nhiên đam mê bếp núc rồi hả?”

Dạ Dã trông hơi lúng túng: “Thấy mấy hôm trước cô bị ốm, yếu xìu… tôi tốt bụng, từ giờ sẽ để tôi nấu cơm.”

“Tốt, đúng là nên như vậy.”

“Gì cơ?”

“Anh quay về với chủ nhân cũ, cứ tiếp tục nấu ăn như thế là ổn. Bớt nóng tính lại, sống tử tế với cô ấy là được rồi.”

“Chủ nhân cũ?” – Dạ Dã sững người.

“Đúng rồi, tôi nói chuyện với cô ấy rồi, cô ấy đồng ý đón anh về. Anh vui không?”

“Woa, vui tới mức nghẹn lời luôn kìa.”

“Cô thấy tôi vui ở chỗ nào hả?? Chu Tú Đồng, mấy hôm trước cô còn nói là thích tôi,

giờ lại đòi bỏ rơi tôi? Loài người các cô đều như vậy sao?!”

“Bỏ rơi cái gì chứ? Với lại, ngay từ đầu là do anh không chịu nhận tôi mà.”

“Cô chẳng phải chỉ muốn có một con mị ma thôi à? Được, tôi đồng ý! Cô cứ coi tôi là mị ma của cô! Tôi có thể miễn cưỡng phối hợp với cô!”

“May quá, tôi cũng định nói với anh chuyện này——”

Tôi kéo một người đàn ông đang đứng ngoài cửa vào nhà.

“Thật ra, tôi đã có một con mị ma của riêng mình rồi nha!”

Đọc tiếp