Khi giả thiên kim sắp bị chiếc xe tải lớn đâm phải, anh trai tôi lao lên, định liều mạng cứu cô ta.
Kiếp trước, tôi đã dốc hết sức kéo anh lại, không để anh xông ra cứu giả thiên kim.
Kết quả, cô ta bị xe tải nghiến nát đôi chân, từ đó vĩnh viễn không thể nhảy múa, cuối cùng tuyệt vọng mà tự sát.
Chôn cất cô ta xong, tôi – kẻ đã ngăn cản anh trai cứu giả thiên kim – trở thành tội nhân của cả nhà.
Anh trai đánh gãy chân tôi, nghiến răng mắng:
“Đồ súc sinh máu lạnh, mày dựa vào cái gì mà ngăn cản tao cứu Tinh Tinh?!”
Mẹ và ba liên tục tát tôi mấy chục cái, hối hận:
“Ngay từ đầu không nên nhận mày về! Nhà này chỉ có một đứa con gái là Tinh Tinh thôi! Còn mày – thứ lòng dạ rắn rết – cút đi cho khuất mắt!”
Bọn họ không hề chữa trị đôi chân gãy cho tôi, còn vứt tôi vào núi sâu mặc tôi tự sinh tự diệt.
Cuối cùng, tôi bị đàn chó hoang xé xác mà chết thê thảm.
…
Mở mắt lần nữa, tôi trở về đúng khoảnh khắc anh trai lao đi cứu giả thiên kim.
1
Lần này, tôi không còn dốc hết toàn bộ sức lực để kéo anh trai lại nữa.
Chỉ hờ hững níu lấy vạt áo anh, giả vờ đau lòng hét lên:
“Anh ơi, đừng đi!!”
Tôi muốn ngăn anh.
Nhưng rõ ràng anh chẳng nghe lời tôi.
Anh vẫn kiên quyết lao lên, kéo giả thiên kim Bạch Tinh Tinh trở lại.
Còn bản thân anh, vì quán tính, đổ ập xuống mặt đất, vô thức chống tay để đỡ cơ thể.
Anh quên mất phía trước là một chiếc xe tải nặng tới 10 tấn.
Tài xế có điểm mù, hoàn toàn không thể nhìn thấy người phía dưới.
Chiếc xe lạnh lùng nghiến qua.
Trong tiếng hét thảm thiết của anh trai, xương gãy vụn hòa cùng máu thịt bắn tung tóe đầy đất.
Hai cánh tay anh trở thành hai đống thịt nát mơ hồ, chẳng còn nguyên dạng.
Bạch Tinh Tinh chết lặng.
ba tôi bật khóc, mẹ tôi ngất lịm.
Còn tôi… thì âm thầm bật cười trong lòng.
2
Kiếp trước, anh trai lao lên định cứu Bạch Tinh Tinh.
Tôi biết sức tàn phá của chiếc xe tải đó – nhẹ thì mất tứ chi, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Tôi không muốn anh vì một giả thiên kim mà đánh đổi mạng sống hay tiền đồ, nên đã dốc toàn lực kéo anh lại.
Anh không vùng ra được, đành trơ mắt nhìn Bạch Tinh Tinh bị xe tải cán gãy cả hai chân.
Anh mắt đỏ ngầu, đau đớn đến gan ruột đứt từng khúc.
Nghe tiếng gào thét đau đớn của Bạch Tinh Tinh, anh liền đạp mạnh vào ngực tôi, đá tôi văng ra vài mét.
Ba mẹ vừa chạy đến thấy cảnh đó thì vội vàng bế Bạch Tinh Tinh đi cấp cứu.
Còn tôi thì bị bỏ mặc bên vệ đường, chẳng ai quan tâm.
May mà có người qua đường tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện.
Vào viện rồi.
Khi nghe tin Bạch Tinh Tinh phải cắt cụt cả hai chân.
Tôi lại bị anh trai đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Lúc đó tôi bắt đầu hối hận vì đã ngăn anh cứu Bạch Tinh Tinh.
Nhưng đáng tiếc, thời gian không thể quay ngược.
Những ngày sau đó, đoạn video tôi ngăn cản anh trai cứu người bị tung lên mạng.
Tôi bị hàng vạn cư dân mạng chửi rủa, bị bóc phốt, bị doxx, còn bị người ta ném trứng thối khi đi ngoài đường.
Ở trường học, tôi bị bạn bè cô lập, xa lánh, bắt nạt đủ kiểu.
Trong khoảng thời gian đó, Bạch Tinh Tinh tỉnh lại, phát hiện hai chân mình đã không còn.
Cô ta vĩnh viễn không thể nhảy múa, giấc mơ trở thành vũ công chính của nhà hát cũng tan vỡ.
Không chịu nổi cú sốc, cô ta sụp đổ và tự sát.
Tối hôm đó, anh tôi khóc không ra tiếng, cầm gậy bóng chày, ép tôi phải “lấy máu trả máu”.
Anh đánh tôi từng gậy từng gậy một, tự tay đánh gãy hai chân tôi, vừa đánh vừa chửi:
“Con tiện nhân này, mày dựa vào đâu mà ngăn tao cứu Tinh Tinh? Nếu không phải tại mày, Tinh Tinh đã không bị tàn phế, càng không đến mức tự sát!”
Tôi nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa cố giải thích với anh:
“Em ngăn anh không phải vì ghen tị hay hại cô ta, mà vì không muốn anh lấy mạng đổi mạng. Xe tải nặng hơn mười tấn, trong tình huống đó làm sao thắng kịp? Nếu anh chết rồi, cả đời này em sẽ sống trong hối hận! Sao anh không hiểu cho em?”
Mắt anh đỏ hoe, gào lên:
“Em sẽ hối hận, chẳng lẽ anh thì không?! Phải trơ mắt nhìn Tinh Tinh bị xe đâm chết, loại chuyện vô nhân tính đó anh làm không được!
“Với lại, Tinh Tinh là em gái mà anh cưng chiều từ nhỏ! Còn em – cái thứ chưa từng cảm nhận được tình thân – đồ máu lạnh, làm sao hiểu được mối quan hệ giữa bọn anh!”
Tôi sững người.
Đúng vậy.
Từ nhỏ tôi đã bị mẹ ruột của Bạch Tinh Tinh tráo đổi, bị vứt ở trại trẻ mồ côi.
Sau khi được nhận về, ba mẹ chưa từng thật lòng nhìn tôi.
Họ chê tôi không có giáo dục, không khí chất, quê mùa nhỏ nhen.
Họ yêu thương cái dáng vẻ đoan trang rộng lượng của giả thiên kim Bạch Tinh Tinh hơn.
Tôi sợ hãi, bất lực, mỗi lần đều tự né tránh, chỉ sợ làm họ ngứa mắt.
Đã không thể cảm nhận tình thân, lại càng không thể hòa nhập vào cái nhà này.
Trái tim tôi đau như bị kim đâm.
Nhưng hai chân tôi còn đau hơn.
Anh tôi đánh gãy cả hai chân mới chịu dừng tay.
Anh bỏ đi.
Tôi khóc lóc cầu xin ba mẹ đưa tôi đi viện.
Bọn họ không những không đưa, mà còn tát tôi hàng chục cái, rồi đạp thẳng lên chân gãy của tôi mà nghiến mạnh.
Tôi gào khóc thảm thiết, ba mẹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm và chán ghét: