- Trang chủ
- Nhật Ký Quan Sát Người Cá
- Chương 36
Chương 36
Truyện: Nhật Ký Quan Sát Người Cá
Tác giả: Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104: Chính văn hoàn thành
- Chương 105: Nhật ký lang thang của "chàng tiên cá nhỏ" (1)
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108: Người cá Dorian (1)
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Cổ tích đen tối - Series 1
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115: Hẹn hò hàng ngày
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Lival trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào bể nước phía sau Dorian.
Dorian nhân cơ hội này tránh thoát khỏi hắn.
"f*ck"
Dorian dùng sức lau nước bọt của Lival trên mu bàn tay mình lên áo blouse trắng, trước khi anh có thời gian chú ý tới chuyện gì đã xảy ra thì lại nghe thấy một tiếng nổ lớn trầm đục vang lên bên tai.
Đùng ——!
Dorian hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía bể nước quan sát, lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ:
Nguy rồi!
Tấm kính chắn của bể quan sát là loại kính composite cứng nhất trên thế giới được chế tạo đặc biệt. Bởi vì vật liệu cấu thành bên trong được pha trộn thêm một lượng nhựa nhất định, cho nên dù đập mạnh đến đâu cũng sẽ không phát ra tiếng vang quá lớn. Nhưng hiện tại, Silver lại đập đuôi của mình lên khối thủy tinh kia, biến nó thành một cái trống.
"Silver!"
Dorian kéo Lival đang đứng ngây ngốc ra. Anh gọi tên Silver, hy vọng hắn có thể bình tĩnh lại, nhưng Silver thì ——
Vây lưng dựng đứng, lớp vảy xù lên, vây tai như cánh hoa thủy tiên cũng dựng hết lên thành gai nhọn, ngay cả mái tóc cũng "nhe nanh múa vuốt" trong nước, miệng há to hết cỡ, để lộ toàn bộ hàm răng sắc nhọn của hắn. Hắn đang gào thét. Cho dù đã cách một tấm chắn cực dày nhưng Dorian vẫn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của hắn.
Silver của hiện tại khiến Dorian cảm thấy sợ hãi. Dorian thoáng chốc nhận ra rằng đây có lẽ mới là bộ dạng thật của người cá.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Tiếng va đập vang lên liên tiếp không ngừng, chiếc đuôi của người cá đập vào tấm kính hết lần này đến lần khác. Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, ngay cả mí mắt thứ ba cũng nhuốm màu máu đỏ.
"Dừng lại, Silver! Dừng lại!"
Dưới sự tấn công khủng khiếp như vậy, tấm kính tổng hợp căn bản không chống đỡ được lâu. Chẳng mấy chốc Dorian đã nhìn thấy vết nứt chậm rãi lan ra trên mặt bể.
"Silver! Silver ——"
Dorian ghé sát vào bể nước gọi tên người cá một cách vô ích, nhưng chỉ đổi lại được màn công kích càng thêm kịch liệt của người cá.
"Báo động... Chúng ta phải nhấn nút báo động. Người cá... người cá sắp nổi điên rồi..." Cuối cùng Lival cũng khôi phục lý trí. Hắn ta run rẩy rời đi, Dorian nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn ta lại.
"Không được! Đi theo tôi!"
Giờ phút này, Dorian bộc phát sức mạnh kinh người. Anh kéo lấy người đàn ông nặng gần trăm cân này và ném hắn ta vào phòng thí nghiệm bên cạnh như ném một túi rác, đồng thời anh cũng tự mình chui sang, sau đó khóa cửa lại.
Căn phòng này ở phía trên bể nước quan sát, có thể nhìn thấy tình hình thực tế trong bể thông qua lưới điện.
Ở đây, tiếng gào thét của người cá trở nên càng rõ ràng hơn. Mỗi một lần tiếng kêu đó phát ra đều khiến người ta cảm thấy khó chịu, ù tai váng đầu. Dorian cũng suýt chút nữa không thể đứng vững, còn Lival thì trực tiếp ôm đầu nôn ói trên mặt đất.
Silver nhận thấy Dorian và Lival đã dời vị trí, cũng nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Dorian cố gắng hét lớn qua khe hở của lưới điện, "Silver, tôi ở chỗ này, mau qua đây!"
Ý định ban đầu của Dorian là muốn chuyển hướng chú ý của Silver, để hắn từ bỏ việc hành hạ tấm kính của bể nước. Tuy nhiên, anh chẳng bao giờ ngờ được rằng, khi anh vừa đi tới mép lưới điện bên trên bể nước, Silver lại cố gắng tấn công lưới điện!
Người cá vùng vẫy kịch liệt trong nước, hắn muốn dùng đuôi đập vào lưới điện như vừa mới đập tấm kính thủy tinh ban nãy. Nhưng đây là lưới điện cao thế. Mỗi lần Silver cố gắng đập phá lưới điện thì đều sẽ bị điện giật dữ dội, sau đó hắn kêu lên một tiếng thảm thiết và rơi xuống nước, rồi vài giây sau hắn lại tiếp tục phát động cuộc tấn công như thể không cảm nhận được chút đau đớn nào cả. Song, Dorian đã ngửi thấy được mùi khét của da thịt bị đốt cháy.
Đấy là những gì Dorian có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mà trên cổ của Silver vẫn còn có một chiếc vòng kim loại, có lẽ món đồ nhỏ tầm thường kia cũng đang liên tục phóng điện và thuốc gây mê vào người hắn.
Silver đang chịu đựng những đau đớn không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù vậy hắn cũng không muốn dừng lại.
"Không không không! Silver, anh bình tĩnh lại đi! Đừng tự làm mình bị thương như thế! Dừng lại! Dừng lại ngay lập tức cho tôi!"
La hét không có hiệu quả.
Tiếng thịt cháy xèo xèo khi va chạm vào lưới điện cùng tiếng kêu gào thảm thiết của Silver đan xen vào nhau, chúng giống như mũi tên nhọn bắn xuyên qua người Dorian. Giờ phút này anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào để đổi lấy một Silver trở lại bình thường.
Chờ đã ——
Lưới điện?
"Lival, mau tắt nguồn điện của phòng thí nghiệm đi! Ở ngay bên cạnh cậu đó! Gạt tay cần màu đỏ kia xuống, mau lên!" Dorian hét lên với Lival đang ngồi xụi lơ ở cửa.
Nhưng tiếng kêu chói tai của người cá dường như đã làm hắn ta mất đi sự tỉnh táo. Hắn ta hoảng sợ nhìn chằm chằm một góc hư không trong phòng thí nghiệm, lúc Dorian gọi hắn thì hắn cũng chỉ phát ra tiếng "ơ ơ" kỳ quái.
"Chết tiệt!"
Dorian đành phải tự mình loạng choảng chạy tới bảng điều khiển, dùng sức kéo cần gạt của nguồn điện xuống.
Và rồi một tiếng rẹt rẹt nho nhỏ vang lên, toàn bộ phòng thí nghiệm đều chìm vào trong bóng tối. May mắn thay, đèn khẩn cấp đã tự động sáng lên ngay sau đó.
Dorian mò mẫm quay về bên cạnh bể nước trong bóng tối, anh nghe thấy tiếng lưới điện giật giật yếu dần đi, điều này chứng tỏ các đợt công kích của người cá đã giảm xuống rất nhiều. Vài giây sau, tất cả âm thanh đều biến mất, sự tĩnh mịch dày đặc đè nặng lên trái tim của Dorian. Anh chỉ có thể nghe thấy tiếng đập mạnh điên cuồng của bộ phận yếu ớt đó trong cơ thể mình.
"Silver?"
Tiếng gọi của Dorian vang vọng khắp căn phòng thí nghiệm đóng kín. Anh lo lắng cúi đầu nhìn xuống xung quanh, cố gắng tìm kiếm người cá, nhưng tất cả đèn trong bể nước cũng đã bị tắt, vùng nước tối tăm đen kịt khiến anh không thể nhìn thấy gì.
May thay, chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, Dorian đã nhìn thấy hai đốm sáng huỳnh quang như hai viên ngọc trai ở cách đó không xa bên dưới người mình. Đó là đôi mắt của Silver sau khi mở lớp mí mắt thứ ba ra.
"Tạ ơn Chúa! Anh không sao cả." Dorian thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này anh thực sự muốn khóc òa lên.
Sau tiếng r*n r* kéo dài như tiếng cá voi kêu là tiếng rung rung lạch cạch của lưới điện. Dorian đoán chắc hẳn Silver đang mò mẫm trên lưới điện, có lẽ hắn muốn đi ra ngoài.
"Tôi xin lỗi, người cá thân yêu của tôi, tôi vô cùng xin lỗi..."
Tôi không thể mở lưới điện ra.
Dù thế nào đi nữa thì Dorian cũng không thể thốt ra những lời này, anh chỉ có thể liên tục nói xin lỗi.
"Dorian... Dorian..."
Người cá ở dưới lưới điện nỉ non gọi tên Dorian hết lần này đến lần khác. Hắn lưỡng lự quanh quẩn một chỗ trong nước, sau đó với tay qua tấm lưới sắt lạnh như băng để tìm Dorian.
Nhưng Dorian chỉ có thể trơ mắt ủ rũ nhìn hắn.
"Tôi ở đây, Silver, tôi ở đây."
Sau một hồi do dự, Dorian vẫn mở một góc nhỏ của lưới điện ra và đưa tay trái của mình vào.
Trước khi làm như vậy, Dorian cũng không chắc bản thân có thể giữ lại được bàn tay này không, bởi vì dáng vẻ vừa rồi của Silver quá đáng sợ. Nếu như người cá chạy thoát khỏi bể nước quan sát, nói không chừng hắn sẽ thực sự nuốt chửng đầu anh. Nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn an ủi vật nhỏ đáng thương này một chút thôi.
"Bé cưng à không sao đâu, không có việc gì cả, tôi vẫn ở đây." Dorian nằm sấp trên sàn nhà bên cạnh nóc bể nước. Anh buông thõng cánh tay trái xuống, cảm nhận được đầu ngón tay của mình đã chạm tới mặt nước lạnh lẽo.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong lúc hồi hộp chờ đợi, Dorian đột nhiên chạm phải một v*t c*ng có đường vân khiến anh rùng mình sợ hãi, phải mất vài giây anh mới nhận ra đó chắc là lớp vảy trên đuôi người cá.
Rất nhanh sau đó, lòng bàn tay của anh được áp vào một mảng da thịt mịn màng lành lạnh, ẩm ướt.
Dorian cúi đầu nhìn xuống, hai con mắt phát sáng kia đang dựa vào lòng bàn tay của anh, giống như hai con đom đóm sắp bị Dorian bắt được.
"Ưm..." Người cá lại phát ra tiếng kêu non nớt của cá heo con. Hắn áp má vào lòng bàn tay của Dorian, rồi dùng bàn tay có màng của mình bao lấy bên ngoài, cọ xát đầy thân mật.
Cơ bắp căng thẳng cứng ngắc của Dorian lập tức thả lỏng. Anh để con mãnh thú biển sâu này tùy ý làm nũng trong lòng bàn tay của mình, sau đó anh cũng v**t v* cằm hắn giống như đang đùa nghịch với một chú cún nhỏ.
Một lần nữa, anh không thể không thừa nhận rằng, cảm giác khi sờ lên da thịt của người cá quả thực rất dễ chịu.
Tuy nhiên, vây tai của người cá lại cực kỳ sắc bén. Trong khoảnh khắc khi Silver vô tình quay đầu sang, hắn đã quệt phần rìa sắc nhọn của vây tai qua lòng bàn tay của Dorian và cứa rách phần da đó.
"Shh ——" Dorian đột ngột rút tay lại vì đau đớn.
"Huh?" Người cá ngửi được mùi máu tươi. Vết thương trên lòng bàn tay của Dorian là do chính hắn gây ra.
"Oa..." Người cá buồn bã khóc òa lên. Hắn hoảng sợ lăn lộn trên mặt nước, rồi sau đó chìm xuống đáy bể trong tiếng nghẹn ngào nức nở. Hắn chui vào cái ổ san hô của mình, bất luận Dorian gọi hắn như thế nào thì hắn cũng không chịu bơi ra ngoài.
"Chết tiệt." Dorian từ từ đứng dậy, lấy góc áo quấn chặt vào miệng vết thương. Anh định mở lại nguồn điện trong phòng thí nghiệm nhưng vừa mới quay người lại thì liền thấy Lival đang nhìn chằm chằm vào mình, không biết hắn ta đã khôi phục trạng thái tỉnh táo chưa nữa.