Bước chân vào ga tàu, tim tôi chợt thắt lại.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu, khi nãy Tạ Hiền Duệ đã nói gì —
“Em không cần anh nữa sao?”
Câu nói nhẹ như gió, lại vang vọng đến tận những năm tháng chúng tôi từng gắn bó nơi bùn lầy và mưa gió.
Mà giờ đây, tôi — người từng gật đầu rất mạnh mẽ khi nói “tôi cần anh”, chỉ có thể… lặng lẽ xoay lưng rời đi.
Tim tôi bất chợt nhói lên một cơn đau dữ dội.
Tôi cố nén nước mắt, bước vào tàu điện, siết chặt tay vịn.
Chỉ đến khi tàu khởi động, nước mắt mới âm thầm lăn dài trên má.
Tạ Hiền Duệ, rốt cuộc là ai không cần ai?
Dù tôi sinh ra từ một vùng quê nghèo, cũng không đến mức trở thành người thay thế tùy gọi tùy đến, hay một con chim hoàng yến chẳng thể bước ra ánh sáng.
Hôm sau, tôi vẫn đi làm như bình thường.
Vừa đến cửa hàng, đã bị đồng nghiệp kéo ra ngoài:
“Cái người hôm qua… lại đến nữa rồi.”
“Còn chỉ đích danh muốn cậu phục vụ.”
“Cô Hách à?”
“Ừ. Nhìn sắc mặt cô ta không tốt, lại vừa hỏi thăm chuyện của cậu rất nhiều.”
Đồng nghiệp nhìn tôi đầy lo lắng:
“Vận Vân, cậu… cậu có đắc tội gì với mấy người giàu đó không?”
Tôi lắc đầu, không đáp.
Vừa vào đến cửa, quản lý đã nhìn tôi với đầy ẩn ý, ra hiệu không được để khách quý ra về tay trắng thêm lần nữa.
Lên đến phòng VIP tầng hai, đã thấy cô Hách dùng tiếng Pháp nói chuyện điện thoại, giọng châm biếm lạnh nhạt:
“Chỉ là một con bán hàng thôi, cần gì phải để tâm.”
“Tôi sẽ để nó hiểu rằng người nghèo thì phải biết thân biết phận.”
Thấy tôi bước vào, cô ta vẫn không dừng điện thoại, chỉ hờ hững chỉ tay vào giày, ra hiệu cho tôi quỳ xuống phục vụ.
Tôi vẫn như hôm qua, quỳ một chân xuống.
Nhưng cô ta lại dùng mũi chân nâng cằm tôi lên, giọng khinh thường từ trên cao nhìn xuống:
“Tôi thích phục vụ bằng hai đầu gối.”
Vẫn tiếp tục gọi điện:
“Mấy kẻ nghèo này đúng là tiện thật, vì vài đồng bạc mà chuyện gì cũng dám làm.”
Tôi mím chặt môi, lặng lẽ đứng dậy.
Cô Hách nhận ra tôi không làm theo, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng:
“Ai cho cô đứng dậy? Cô nghĩ mình cao sang đến thế sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Cô Hách, tôi là một nhân viên tư vấn, không phải người hầu của cô.”
“Thật sao?” – cô ta cười nhạt.
“Vậy đống đồ này tôi mua hết, được chưa?”
“Thêm cái túi sáu con số kia nữa.”
Tôi vẫn không động đậy.
Cô ta tiếp tục “đặt hàng”, giá trị cứ thế tăng lên — đến mức gần cả chục triệu.
Cuối cùng, tôi cũng thoả hiệp.
Nhưng lần này tôi khôn hơn rồi — lên tiếng rõ ràng:
“Muốn tôi quỳ, không vấn đề gì.
Nhưng… cô phải thanh toán trước.”
Phải rồi.
Cô ấy nói đúng.
Chúng tôi vất vả chẳng qua cũng chỉ vì vài đồng bạc.
Không có gì đáng xấu hổ nếu làm việc vì tiền, chỉ cần không để người ta chà đạp nhân phẩm.
Nghe đến hai chữ “mua trước”, sắc mặt cô Hách tối sầm lại:
“Cô nói cái gì cơ?”
“Cô chỉ là con nhân viên quèn,
còn muốn chỉ đạo khi nào tôi thanh toán à?”
Tôi cười nhạt, bình tĩnh đối đáp, không kiêu cũng chẳng hèn:
“Tất nhiên là không.
Nhưng những dịch vụ đặc biệt như cô yêu cầu, thanh toán trước mới có thể tiếp tục.”
Cô ta tức giận, cầm tách trà nóng trên bàn muốn hắt thẳng vào người tôi.
Nhưng chẳng hiểu sao lại ngừng lại, chỉ nhấc chai nước khoáng bên cạnh, đổ thẳng lên đầu tôi.
Đúng lúc ấy, đồng nghiệp lên tầng, thấy cảnh tượng ấy liền sững người:
“Cô Hách, cô đang làm gì vậy?”
Toàn bộ chai nước khoáng dội xuống đầu tôi xong, người trước mặt mới hờ hững quăng vỏ chai rỗng đi.
Ánh mắt cô ta tràn đầy khinh miệt:
“Chẳng qua cũng chỉ là con nhà nghèo bước ra từ xó núi.”
“Muốn chim sẻ hóa phượng hoàng sao?”
“Loại mơ mộng viển vông đó, tôi khuyên cô cả đời này đừng bao giờ có.”
“Biết điều thì tự cuốn xéo, bằng không, còn chờ đón những chuyện nhục nhã hơn nhiều.”
Đồng nghiệp của tôi vội vàng lấy khăn giấy, lau những giọt nước trên mặt tôi,
rồi tức giận quay sang phản bác:
“Cô quá đáng lắm rồi! Đây là sỉ nhục người khác đấy!”
“Sỉ nhục sao?” – cô Hách cười nhạt, ngồi xuống lại ghế:
“Tôi chỉ giúp cô ta tỉnh lại, hiểu rõ vị trí của mình thôi.”
Cô ta cầm điện thoại, thản nhiên giơ lên chụp vài tấm ảnh tôi trong bộ dạng nhếch nhác.
Rồi tiếp tục dùng tiếng Pháp gọi điện thoại:
“Chị à, chị nhìn này, có giống chó hoang ướt sũng bên lề đường không?”
“Không sao đâu, nó không hiểu tôi đang nói gì.”
“Dù sao thì, cho nó thêm trăm lá gan cũng chẳng dám méc với anh Hiền Duệ đâu.”
Tôi cúi người, cẩn thận nhặt khăn giấy dưới bàn lên, từng chút một lau sạch những giọt nước đọng lại trên người mình.
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, bấm số Tạ Hiền Duệ — và gọi thẳng.
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tạ Hiền Duệ, làm ơn… bảo người của anh tránh xa tôi ra một chút.”
Căn phòng VIP lập tức rơi vào im lặng.
Cô Hách sững người, tay siết lấy điện thoại như quên cả thở.
Tôi bình thản dùng tiếng Pháp, đối mặt với cô ta, tiếp tục nói với Tạ Hiền Duệ:
“Tôi không rõ cô Hách này hiểu lầm chuyện gì, giữa trưa đã đến đây gây phiền phức.”
“Nhưng nếu cô ấy xem sỉ nhục tôi là thú vui, thì… tôi mong anh nên quản lý lại một chút.”
Nói xong, tôi dứt khoát ngắt máy.
Cô Hách lúc này mới giật mình nhận ra tôi nghe hiểu tiếng Pháp.
Sắc mặt cô ta chuyển từ xanh sang trắng, cứng đờ như tượng đá.
Tiếng Pháp và tiếng Anh vốn là ngôn ngữ thứ hai của Tạ Hiền Duệ.
Anh từng dạy tôi những năm trước.
Sau này, tôi còn tự học thêm qua các kênh online, nên tuy không đọc viết lưu loát, nhưng nghe – nói hàng ngày thì không hề thua kém.
“Cô…”
Cô ta lắp bắp, nhưng không nói nổi thêm một câu hoàn chỉnh.
Chợt nhớ ra điều gì, cô quay người bỏ đi.