- Trang chủ
- Ngươi Muốn Làm Gì Với Thi Thể Ta Vậy Hả?
- Chương 90: Ta đã về rồi (Đại kết cục)
Chương 90: Ta đã về rồi (Đại kết cục)
Truyện: Ngươi Muốn Làm Gì Với Thi Thể Ta Vậy Hả?
Tác giả: Xuân Dữu Tử
- Chương 1: Gặp quỷ, mộ của ta sắp bị đào nát rồi
- Chương 2: Nó thuộc về ta
- Chương 3: Ngươi hủy hoại ta, ta ắt hủy diệt ngươi
- Chương 4: Chết tiệt
- Chương 5: Quỷ đó thôi
- Chương 6: Ôi chao
- Chương 7: Tổ tông
- Chương 8: Cây ăn thịt người
- Chương 9: Mưu tài hại mệnh?
- Chương 10: Ta đến thành thân với huynh
- Chương 11: Mười chiếc khăn trùm đầu
- Chương 12: Sư huynh hôn ta một cái
- Chương 13: Ngươi cảm thấy thế nào?
- Chương 14: Ta hôn lên mu bàn tay sư huynh
- Chương 15: Tết Nguyên Tiêu
- Chương 16: Sống sót sau tai ương
- Chương 17: Sư huynh, huynh thật tốt
- Chương 18: Tranh sủng
- Chương 19: Ta vẫn còn lương thiện sao?
- Chương 20: Ca ca, bên ngoài có một con chó lớn
- Chương 21: Người bằng hữu thứ một trăm
- Chương 22: Y muốn làm Cung Thẩm khóc
- Chương 23: Sư huynh ơi, tóc huynh rối rồi
- Chương 24: Sư huynh tặng ta quần áo
- Chương 25: Ta bắt nạt sư huynh
- Chương 26: Trở về nhân gian
- Chương 27: Sư huynh nắm tay ta
- Chương 28: Sư huynh ăn mận
- Chương 29: Sư huynh rất quý giá
- Chương 30: Vô tình đạo của sư huynh bị phá vỡ
- Chương 31: Sư huynh nấu chè trôi nước nhân đậu đỏ
- Chương 32: Sư huynh tặng ta hoa đỏ nhỏ
- Chương 33: Ta giận dỗi sư huynh
- Chương 34: Sư huynh đã khóc
- Chương 35: Sư huynh nhớ ta
- Chương 36: Sư huynh giẫm ta một cước
- Chương 37: Sư huynh, ngươi đừng hiểu lầm ta
- Chương 38: Ngươi dựa vào cái gì mà không biết
- Chương 39: Kẻ ngốc và đồ đần
- Chương 40: Không nỡ rời xa ngươi
- Chương 41: Thủy quỷ và Hoa đăng
- Chương 42: Bó tay chịu trói
- Chương 43: Không cần hưu thư
- Chương 44: Ta sẽ cưới ngươi
- Chương 45: Ta muốn ngươi gả cho ta
- Chương 46: Ta ghét mùa đông nhất
- Chương 47: Giống như một vết hôn
- Chương 48: Không cưới thì thôi
- Chương 49: Hai tên biểu đệ
- Chương 50: Định đạo
- Chương 51: Một sợi dây buộc tóc
- Chương 52: Cô hồn dã quỷ
- Chương 53: Ta thay ngươi gánh
- Chương 54: Y sợ hãi
- Chương 55: Biết lỗi
- Chương 56: Lấy cái chết vào trận
- Chương 57: Trở lại tuổi thơ
- Chương 58: Không muốn gặp ngươi
- Chương 59: Cuối cùng cũng gặp mặt
- Chương 60: Cung Thẩm, thích
- Chương 61: Ngươi đã để người khác hôn sao?
- Chương 62: Đường cùng
- Chương 63: Cùng đi xem pháo hoa nhé
- Chương 64: Họ hẳn là bằng hữu tốt
- Chương 65: Nơi ẩn thân
- Chương 66: Lại vào quỷ giới
- Chương 67: Người chấp hành
- Chương 68: Không xem pháo hoa nữa sao?
- Chương 69: Khâu lại
- Chương 70: Đoạt xá?
- Chương 71: Ai cũng được, cứu ta với
- Chương 72: Ai đến vậy?
- Chương 73: Một hồi đại mộng
- Chương 74: Vô Gian Thâm Uyên
- Chương 75: Bảo trọng, bảo trọng
- Chương 76: Cố vương, vô hương
- Chương 77: Bí ẩn thân thế
- Chương 78: Phụ thân nhớ con, thương con, yêu con
- Chương 79: Nay cả phép thuật cũng có lúc sai sót
- Chương 80: Đùa giỡn lòng người
- Chương 81: Ta nhớ ngươi nhiều lắm
- Chương 82: Ta không phải ca ca của ngươi
- Chương 83: Vậy thì tan xương nát thịt
- Chương 84: Ngươi nhìn ta đi
- Chương 85: Tiên sinh thủ đoạn hay
- Chương 86: Vĩnh viễn không thể gặp lại được nữa
- Chương 87: Đại chiến nhân ma
- Chương 88: Thanh kiếm này
- Chương 89: Huynh đệ tốt
- Chương 90: Ta đã về rồi (Đại kết cục)
- Chương 91: [Thẩm An 1] - Thế gian vốn không có ai vĩnh viễn kề cận bên ai
- Chương 92: [Thẩm An 2] - Dùng tấm thân vụng về này của ta
- Chương 93: [Thẩm An 3] - Trao hết thảy cho ta
- Chương 94: [Thẩm An 4] - Sư huynh ở trên cao
- Chương 95: [Thẩm An 5] - Cung Thẩm, ngươi lại đây!
- Chương 96: [Thẩm An 6] - Vỗ tay làm lời thề
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nói xong, linh hồn của Kha Tuế biến mất tại chỗ, không còn tìm thấy người này nữa.
Từ nay về sau, chỉ có thể tìm trong hồi ức.
Cung Thẩm nhìn khoảng không trống rỗng, tầm nhìn mơ hồ, đã không còn phân biệt được mọi thứ vừa rồi có phải là ảo giác của hắn hay không.
Có lẽ là vậy.
Bởi vì rất nhanh, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, bóng tối bao trùm, như một thảo nguyên rộng lớn trong đêm, Cung Thẩm đứng tại chỗ rất lâu, muốn bước đi, nhưng không biết phải đi về đâu.
"Cung Thẩm."
Không biết qua bao lâu, hắn dường như nghe thấy ai đó gọi hắn, nhưng quá xa, quá khẽ.
Vì vậy hắn ban đầu không động đậy, nín thở lắng nghe, cẩn thận phân biệt xem giọng nói đó đến từ đâu.
Rồi hắn đột nhiên nhìn thấy hai bóng người.
Lập tức đồng tử co rút, loạng choạng chạy tới.
"Chậm thôi, Thẩm Thẩm." Đoạn Chiêu Nhiên gọi.
"Mẫu thân—" Cung Thẩm nghe thấy giọng nói của bà lập tức rơi lệ, quỳ xuống trước mặt bà, nhưng không dám đưa tay chạm vào, vì tất cả ảo giác đều dễ dàng tan biến khi chạm vào.
"Ây da," Cung Tấn Chi cười một tiếng, "Lớn như vậy rồi mà vẫn mít ướt như hồi nhỏ."
"Phụ thân," Cung Thẩm khóc nói, "Con xin lỗi."
"Hài nhi không tự tay g**t ch*t kẻ thù."
"Phụ thân đã nói rồi mà, báo thù không quan trọng," Cung Tấn Chi ngồi xổm xuống, bóng hình hư ảo khẽ xoa đầu Cung Thẩm, "Bất kỳ quyết định nào con đưa ra, phụ thân đều thấy rất tốt."
"Ngày xưa, con muốn báo thù, phụ thân rất mừng, vì có hận, con mới có thể vượt qua hai mươi mốt năm cuộc đời này."
"Bây giờ, con muốn buông bỏ, phụ thân cũng rất vui, vì con đã tìm thấy một thứ quan trọng hơn cả báo thù, nó còn hơn cả hận, có thể giúp con đi xa hơn."
"Người thật sự không trách con sao?" Cung Thẩm hỏi, "Một chút cũng không?"
Cung Tấn Chi xoa đầu hắn, không nói gì.
Cung Thẩm lại ngẩng đầu, thấy Đoạn Chiêu Nhiên mỉm cười, kiên định lắc đầu với hắn.
Vai Cung Thẩm hơi run rẩy, giơ tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy ra qua kẽ tay.
"Đứa trẻ ngoan, để phụ mẫu ôm một cái nữa."
Một lúc lâu, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, đột nhiên lao vào vòng tay họ, khóc nức nở.
Quả nhiên, ảo giác đó lập tức tan biến.
"...Đã ôm được rồi."
Dù chỉ là thoáng chốc.
Cung Thẩm loạng choạng vài bước, ngẩn người một lúc lâu, lau khô nước mắt, phía trước đã xuất hiện chút ánh sáng yếu ớt, hóa ra là những vì sao trên bầu trời đêm.
"Cung Thẩm."
Tiếng gọi xa xăm đó lại vang lên, nhưng lần này, Cung Thẩm dường như biết là từ hướng nào.
Hắn bước về phía trước.
Trên đường lần lượt nhìn thấy Liễu Trực, Tiêu Vân, Thẩm Tương, Đại Tế Tư, những thuộc hạ đã hy sinh trong chiến đấu...
Hắn và họ lần lượt trò chuyện, đôi khi không biết nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn đối phương, đối phương sẽ cười và chỉ đường cho hắn.
Đó là một đêm đen dài đằng đẵng.
Cung Thẩm đã gặp tất cả những cố nhân, hình ảnh và tiếng nói của mỗi người đều hiện rõ mồn một.
Họ đều đang làm một việc, bao gồm cả tiếng gọi trên không trung ngày càng rõ ràng hơn.
"Cung Thẩm."
Họ hoặc đẩy hắn, hoặc kéo hắn.
Đi về phía trước.
Đi mãi cho đến cuối đêm đen.
Một giọng nói thở dài: "Ngươi lại muốn quay về sao?"
Bước chân của Cung Thẩm dừng lại một chút.
"Nhân gian tốt đến vậy sao?" Giọng nói đó lại hỏi.
Cung Thẩm nói: "Nhân gian không tốt."
"Vậy ngươi muốn đi đâu?"
"Bên cạnh họ."
Hắn không nói họ là ai, nhưng giọng nói đó cũng không truy hỏi, mà khẽ hừ một tiếng: "Họ ở ngay nhân gian."
Cung Thẩm liền nói: "Vậy thì nhân gian tốt."
Giọng nói đó liền im lặng, hai giây sau, Cung Thẩm cảm thấy mình bị ai đó từ phía sau đẩy mạnh về phía trước.
"Vậy thì ngươi về đi!"
Cung Thẩm không quay đầu xác nhận.
Hắn biết giọng nói đó là của ai.
---
Cuối cùng, bóng tối hoàn toàn sụp đổ.
Bình minh, lặng lẽ đến.
Cung Thẩm mở mắt.
Không biết ai đó hô lên: "Hắn tỉnh rồi!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng phấn khích nhìn lại.
"Cung tiên sinh."
"Ca."
"Thủ lĩnh."
"Cung thúc."
"Cung đại ca."
"Cung huynh."
"............"
"Cung Thẩm." Duy nhất Từ Tứ An nắm chặt tay hắn, mắt đỏ ngầu, cúi xuống ôm hắn một cái.
Nghe thấy giọng nói này, Cung Thẩm mỉm cười.
"Cảm ơn mọi người đã gọi ta trở về."
"Ta đã về rồi."
--- KẾT THÚC CHÍNH VĂN ---
【
Lời tác giả
】
Duyên phận là một điều rất kỳ diệu.
Không hiểu sao, gần đây tôi luôn có một niềm tin thúc giục mình phải viết nhanh lên, viết nhanh lên. Tại sao vậy? Cứ viết nhanh là đúng! Giống như đang vội vàng đón một ngày tốt lành vậy. Cuối cùng, khi viết xong ba chữ "Chính văn kết thúc", tôi mở thời gian xuất bản tác phẩm, đúng vào ngày này năm ngoái.
Vừa đúng, tròn một năm.
Cảm ơn quý vị đã đồng hành.
2025.06.07
【
Lời Yeekies
】
Chắc phiên ngoại sẽ ngọt ngào xíu he, chứ cả truyện ngược hết còn đâu, hự hu hu Tuế Tuế của toi