QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

12

Tôi không biết bằng cách nào mình về đến nhà.

Tôi khóa chặt cửa phòng, cả người run rẩy không ngừng.

Nỗi sợ hãi như một tấm lưới khổng lồ, phủ kín lấy tôi.

Tôi xong rồi.

Tôi không đấu lại anh ta được.

Anh ta đã tính toán suốt bao nhiêu năm, từng bước đều nằm trong tay anh ta.

Số tiền trong tay tôi – từng đồng từng cắc – đều là anh ta chuyển cho. Mỗi một khoản đều có thể trở thành bằng chứng tội ác.

Chỉ cần anh ta muốn, tôi sẽ lập tức bị đẩy xuống địa ngục.

Chạy trốn?

Tôi có thể trốn đi đâu?

Anh ta thậm chí biết rõ địa chỉ bệnh viện nơi Tinh Vũ đang điều trị ở Mỹ.

Chỉ cần tôi có bất kỳ hành động khác thường nào… anh ta chắc chắn sẽ không ngần ngại ra tay với con tôi.

Tôi đã rơi vào một ván cờ chết.

Một ván cờ được thiết kế riêng cho tôi — không lối thoát.

13

Trong tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến một người.

Lâm Hạo.

Một nhà phê bình nghệ thuật hạng ba, sống nhờ viết mấy bài bình luận ngắn cho các tạp chí hạng xoàng.

Anh ta từng lên tiếng nghi ngờ bức tranh giả đầu tiên của tôi tại buổi đấu giá năm đó.

Khi ấy, mọi người đều xem anh ta như một gã hề thích gây chú ý, và thẳng tay đuổi ra ngoài.

Chỉ có tôi biết — anh ta nói đúng.

Con mắt của anh ta rất sắc bén, chỉ là thân phận quá thấp, không ai tin lời anh ta.

Sau này, để phòng ngừa rủi ro, Cố Ngôn Thâm đã dùng vài thủ đoạn khiến anh ta mất việc, bị đào thải khỏi giới.

Bây giờ, có lẽ anh ta cũng giống tôi — là một kẻ cùng đường.

Có thể… anh ta là hy vọng duy nhất của tôi.

Tôi tìm được số liên lạc của anh ta và gọi điện.

Đầu dây bên kia, giọng anh ta đầy cảnh giác và bực dọc:

“Ai đấy? Có chuyện thì nói mau!”

“Là tôi, Tô Vãn.” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, “Tôi muốn bàn với anh một vụ làm ăn.”

“Tô Vãn?” Anh ta sững lại, rồi cười khẩy, “Ồ, tôi nhớ ra rồi, cái ‘Họa Hồn’ gì đó. Sao, Cố Ngôn Thâm không nuôi cô đủ chắc à, mà tìm tới tôi? Tôi chẳng có gì béo bở cho cô đâu.”

“Cố Ngôn Thâm muốn hủy diệt tôi.” Tôi ngắt lời, đi thẳng vào trọng tâm. “Hắn cũng muốn hủy luôn cả anh. Chúng ta có chung một kẻ thù.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Tôi cảm nhận được anh ta đang dao động.

“Hãy cho tôi một lý do để tin cô.” Một lúc sau, anh ta nói.

“Vì tôi biết bức Thanh Điểu đó là giả.” Tôi nói. “Và tôi biết bức tranh giả tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu.”

14

Tôi hẹn gặp Lâm Hạo trong một quán cà phê nhỏ không mấy nổi bật.

Anh ta trẻ hơn tôi tưởng, nhưng trông vô cùng tiều tụy — mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm, người ám đầy mùi thuốc lá.

Tôi kể hết toàn bộ kế hoạch của Cố Ngôn Thâm cho anh ta.

Bao gồm cả thân phận thật của Cố Cảnh Minh, và âm mưu trả thù của hắn.

Lâm Hạo nghe xong không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc liên tục.

Trong làn khói mờ mịt, sắc mặt anh ta càng lúc càng nặng nề.

“Điên thật…” cuối cùng anh ta mở miệng, giọng khàn khàn, “Hắn đúng là một kẻ điên đội lốt người.”

“Hắn không điên.” Tôi lắc đầu. “Hắn là thiên tài. Một thiên tài tính toán lòng người đến tận xương tủy.”

“Vậy cô tìm tôi làm gì?” Lâm Hạo dụi tắt điếu thuốc, bật cười chua chát. “Tôi bây giờ chẳng khác gì chó hoang, ngay cả tiền nhà cũng sắp không có. Dựa vào cái gì đấu lại hắn?”

“Anh có con mắt của mình,” tôi nhìn thẳng vào anh ta, “anh có trực giác nhạy bén nhất về giới này. Còn tôi — có cây cọ của mình.”

Lâm Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng hiện tia sáng.

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn giăng một cái bẫy, ngay trong chính cái bẫy mà hắn dựng ra.” Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ rắn rỏi, dứt khoát.

“Hắn muốn khiến tôi thân bại danh liệt, thì tôi sẽ khiến hắn — trước mặt tất cả mọi người — tự nuốt lấy quả đắng của chính mình.”

“Tôi muốn cho hắn biết — người nhà họ Tô không phải dễ động vào.”

15

Kế hoạch của tôi rất liều lĩnh, thậm chí có thể nói là điên rồ.

Thành công — sẽ là một cú lật ngược tình thế ngoạn mục.

Thất bại — sẽ là tan xương nát thịt.

Lâm Hạo nghe xong, im lặng rất lâu.

“Cô có biết làm vậy nguy hiểm cỡ nào không?” Anh ta nhìn tôi. “Chỉ cần sơ sẩy một chút, chúng ta sẽ hoàn toàn không có đường lui.”

“Tôi biết.” Tôi gật đầu. “Nhưng tôi không còn lựa chọn. So với ngồi chờ chết, tôi thà đánh cược một lần.”

Anh ta nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng, như thể đã đưa ra quyết định, anh ta gật đầu mạnh một cái.

“Chơi luôn!” Anh nói, “Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, thì liều với cô một ván vậy!”

“Nhưng mà…” anh ta chuyển giọng, “Tôi có một điều kiện.”

“Anh nói đi.”

“Sau khi thành công, số tiền cô kiếm được từ mấy vụ làm tranh giả trước đây — tôi muốn một nửa.” Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cháy rực, “Tôi không phải thánh nhân. Tôi cũng phải sống.”

Tôi bật cười.

“Được.” Tôi nói, “Chỉ cần chúng ta còn sống, tiền… không thành vấn đề.”

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy trong mắt anh ta một thứ giống hệt tôi.

Là sự tàn nhẫn của những kẻ bị dồn đến đường cùng, chỉ còn lại một nước — liều chết phản đòn.

Chúng tôi, đều là loại người như thế.