- Trang chủ
- Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
- Chương 30: Trực giác của Trấn Bắc Vương
Chương 30: Trực giác của Trấn Bắc Vương
Truyện: Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Tác giả: Phượng Cửu U
- Chương 1: Ta là bảo bối trong tim của Trấn Bắc Vương
- Chương 2: Thiếu gia, rốt cuộc ngươi muốn làm ai?
- Chương 3: Đưa tới cửa
- Chương 4: Ngươi chính là người được Vương gia nâng niu trong tim?
- Chương 5: Ngươi quả là đồ tiện nhân
- Chương 6: Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút
- Chương 7: Đậu hủ Tứ Thần
- Chương 8: Y nguyện quên mình phụng sự!
- Chương 9: Quả đúng là Vương gia vẫn là Vương gia
- Chương 10: Muốn chơi lớn vậy luôn sao?
- Chương 11: Hắn tới
- Chương 12: Ngươi thử chạm vào ta xem!
- Chương 13: Ngoan một chút, được không?
- Chương 14: Ngươi thật khiến ta ghê tởm
- Chương 15: Mũ xanh
- Chương 16: Lời nói của Cam Tứ Nương
- Chương 17: Lễ vật
- Chương 18: Ngươi không phải là người!
- Chương 19: Muốn sao? Cầu xin ta đi
- Chương 20: Nguy cơ
- Chương 21: Trước cửa Vương phủ gây chuyện
- Chương 22: Ngươi không xứng!
- Chương 23: Cho ngươi chỗ dựa
- Chương 24: Ca ca ngươi là người thế nào?
- Chương 25: Tự rước lấy nhục
- Chương 26: Cuộc đàm phán căng thẳng
- Chương 27: Ngươi không tin ta
- Chương 28: Truy thê hỏa táng tràng (1)
- Chương 29: Truy thê hoả táng tràng (2)
- Chương 30: Trực giác của Trấn Bắc Vương
- Chương 31: Trả đệ đệ lại cho ta!
- Chương 32: Ca ca hung dữ với em
- Chương 33: Chờ ta trở về!
- Chương 34: Nam nhân này thật sự quá xấu xa rồi
- Chương 35: Cố Đình gặp nguy
- Chương 36: Ai nói phủ Trấn Bắc Vương không còn ai?
- Chương 37: Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì!
- Chương 38: Chọc tức
- Chương 39: Hắn ta là nam nhân của ta
- Chương 40: Nguy cơ thực sự
- Chương 41: Hãy quên hắn đi, theo ta rời khỏi nơi này
- Chương 42: Ngươi không đáng
- Chương 43: Viện quân đến
- Chương 44: Miệt thị
- Chương 45: Thi độc
- Chương 46: Dắt tay
- Chương 47: Kìm nén thật vất vả
- Chương 48: Em làm như vậy rất nguy hiểm
- Chương 49: Vật nhỏ đáng yêu
- Chương 50: Hắn và bức thư tình
- Chương 51: Ta không để ngươi chết
- Chương 52: Em ấy đi rồi
- Chương 53: Chân chính cáo biệt
- Chương 54: Đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương
- Chương 55: Bổn vương không nghèo
- Chương 56: Ngươi thích ta sao?
- Chương 57: Bắt được người càng tức giận hơn
- Chương 58: Đừng nhúc nhích, có người tới
- Chương 59: Đừng khiêu khích ta nữa
- Chương 60: Dục vọng chiếm hữu của bổn vương cũng rất mạnh
- Chương 61: Sợ vợ chưa chắc đã là người xấu
- Chương 62: Vưu quý phi
- Chương 63: Ta chính là bênh vực người của mình
- Chương 64: Tới thì nhảy hố đi
- Chương 65: Đêm Thượng Nguyên ngọt ngào
- Chương 66: Mèo chủ tử nổi giận
- Chương 67: Bổn vương đánh chính là ngươi!
- Chương 68: Biết ta là ai không?
- Chương 69: Các ngươi lặp lại lần nữa xem?
- Chương 70: Tai họa các ngươi tới rồi
- Chương 71: Ngươi dám đi với hắn ta thử xem?
- Chương 72: Đến cửa cầu thân
- Chương 73: Bổn vương muốn cưới ngươi
- Chương 74: Hỏi tội? Không hề sợ
- Chương 75: Ngươi đang chửi ai vậy!!!
- Chương 76: Hắn có phải bắt nạt ngươi không?
- Chương 77: Khẩu chiến quần hùng
- Chương 78: Ta sờ đến rồi
- Chương 79: Ta phạm pháp sao!
- Chương 80: Sao ngươi lại hư hỏng đến thế!
- Chương 81: Ta thích em
- Chương 82: Phu nhân thật bản lĩnh
- Chương 83: Xúi giục
- Chương 84: Đáng đời! Cho ngươi chơi! Chơi quá trớn đi!
- Chương 85: Mau thành thân với ta được không?
- Chương 86: Đệ đệ bị thương
- Chương 87: Không được thích nàng
- Chương 88: Khí phách của Diệp phu nhân
- Chương 89: Ta muốn đi một chuyến thanh lâu
- Chương 90: Ngươi chắc chắn muốn đối nghịch với ta?
- Chương 91: Bé cưng Đình Đình, không ai nhìn đâu
- Chương 92: Cùng ta về phủ, được không?
- Chương 93: Hình như có vài điểm giống nhau
- Chương 94: Tạo phản
- Chương 95: Đình Đình vẫn thích dính lấy hắn nhất!
- Chương 96: Ván này bà ta đã thua sạch!
- Chương 97: Nhường không gian cho nàng tự tung tự tác
- Chương 98: Vưu quý phi bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra
- Chương 99: Vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt ấy
- Chương 100: Hắn ta vẫn luôn hèn nhát như chuột
- Chương 101: Ngươi đã đến rồi
- Chương 102: Nhưng trong lòng trong mắt, tất cả đều là cậu
- Chương 103: Em nhớ ngài, đừng để em phải chờ quá lâu!
- Chương 104: Cảm giác bất an mơ hồ
- Chương 105: Vương gia thích Cố công tử, chẳng lẽ chỉ đến mức này sao?
- Chương 106: Họ Hoắc, ngài nhìn cho rõ, em là ai đây!
- Chương 107: Cái vương triều này, thực sự chẳng có gì khiến người ta ưa thích.
- Chương 108: Chúng ta rời nơi này, về Cửu Nguyên được không?
- Chương 109: Hai vị Vương gia này rõ ràng đang ghen chứ đâu phải khoe với nhau?
- Chương 110: Ca ca bế giỏi quá, em thích ca ca nhất
- Chương 111: Là ta không chăm sóc tốt cho em. Là ta sai
- Chương 112: Ta chỉ là thế thân của ca ca em ấy
- Chương 113: Em sẽ... chịu đựng... sẽ ở bên ca ca... thật lâu...
- Chương 114: Chỉ cầu em ấy được khỏe mạnh, bình an, thuận lợi
- Chương 115: Ngươi thật sự không tính nói cho Mạnh Trinh biết sao?
- Chương 116: không biết như vậy đã khiến Đình Đình vừa lòng chưa
- Chương 117: Đáy mắt hắn thấp thoáng hiện lên một tia cố chấp
- Chương 118: Không dung thứ loại Vương gia ngỗ ngược thế này
- Chương 119: Ta thật sự không có biện pháp
- Chương 120: Thời cơ quá tốt!
- Chương 121: Tốt, chết một cách minh bạch được rồi
- Chương 122: Tình thú? Bổn vương dạy em
- Chương 123: Nhưng chuyện cô đơn thì em tin chắc chẳng phải vấn đề!
- Chương 124: Phu quân của em ổn chưa, chính em lại không biết sao?
- Chương 125: Đình Diệp chàng ở đâu, Diệp Bồng Trinh ta sẽ ở đó!
- Chương 126: Như vậy, ta sẽ có cơ hội gặp lại người
- Chương 127: Cuộc đời không phải vì một khoảnh khắc hạnh phúc mà rực rỡ
- Chương 128: Thì ra cậu không phải một đứa trẻ thừa thãi
- Chương 129: Rất nhiều duyên phận vốn đã bắt đầu từ rất sớm
- Chương 130: Hai người đồng loạt thở dài
- Chương 131: Tổ mẫu chờ một chút, tôn tử lập tức sẽ đưa tôn tức về ngay đây!
- Chương 132: Vậy sau này trong nhà nghe ai? Nghe Đình Đình!
- Chương 133: Vương gia, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn
- Chương 134: Thế nào, Vương gia không muốn hầu hạ em sao?
- Chương 135: Xuân hạ thu đông chẳng cần dừng lại, thì tốt biết bao
- Chương 136: Ngài là của em, chưa được em cho phép, ngài không được chết
- Chương 137: Bắt bẻ Trấn Bắc Vương ư? Vì sao?
- Chương 138: Xưa nay, cậu vốn không thuộc về ngươi
- Chương 139: Kia chính là phu quân ngươi, ngươi chẳng lẽ không lo lắng sao?
- Chương 140: Ha ha ha ha - không ngờ họ Giang cũng có lúc ngu xuẩn thế này!
- Chương 141: Ta xem kẻ nào dám động đến nàng!
- Chương 142: Giết sạch lũ Bắc Địch chó má!
- Chương 143: Có ngài trong đời, thật tốt
- Chương 144: Vì dân chúng mà lên ngôi hoàng đế
- Chương 145: Chỉ mình ngươi là không biết thôi đứa nhỏ à!
- Chương 146: Quãng đời còn lại có em, thật tốt (Kết thúc)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tuyết rơi dịu dàng, vương trên tóc, đậu trên vai, rơi cả vào bàn tay to đang đưa ra của người đàn ông. Lông mày, lông mi đã ướt sũng, đôi mắt ánh lên sự mơ hồ, bầu không khí trở nên vừa cổ xưa vừa kỳ ảo, tất cả như chậm lại.
Sáu năm trước cậu đã làm gì với Hoắc Diễm vậy?
Cố Đình hơi ngốc, nghĩ mãi không ra, lại thấy sao những lời kia nghe cứ mập mờ ái muội thế nào ấy.
Họ Hoắc à, dù gì ngài cũng là một Vương gia, có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả!
Cậu né bàn tay đang đặt trên đầu mình, vẫn cảm thấy chưa đủ, lùi hẳn về sau một bước mới miễn cưỡng giữ được khí thế, không để bị người ta lấn át. Cậu trừng mắt nhìn Hoắc Diễm, nghĩ thầm: đúng là cao lớn dọa người, thật là bắt nạt quá!
Thiếu niên hung dữ trừng lên, ánh mắt long lanh, giống hệt một con mèo nhỏ xù lông, rõ ràng muốn hăm dọa nhưng lại trông mềm mềm, vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu khiến người ta chỉ muốn đưa tay xoa lên cái đầu bông xù đó.
Trong lòng bàn tay Hoắc Diễm vẫn còn vương lại cảm giác vừa rồi, cùng hơi ấm chưa tan.
Hắn siết tay thành nắm, bất đắc dĩ thở dài: "Sáu năm trước, ở phương bắc có một trận chiến."
"Ta biết."
Ánh mắt Cố Đình có chút phức tạp. Trận chiến đó, người đàn ông này đã mất đi rất nhiều người thân.
Hắn không nói chi tiết, gương mặt Hoắc Diễm cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ có giọng nói lẫn trong gió, nghe mơ hồ: "Khi đó ta rất hối hận, vì đến trễ một bước, chẳng cứu được ai cả."
"Ngươi..." Cố Đình định an ủi, nhưng lại nghĩ chắc Hoắc Diễm không cần, ngập ngừng: "Sau đó thì sao?"
Hoắc Diễm nhìn thẳng vào mắt Cố Đình: "Sau đó ta may mắn, vẫn còn kịp. Ít ra ta còn có thể ghi nhớ hình ảnh cuối cùng ấy, có thể tự tay lo hậu sự cho người nhà."
Thế cục đã định, sớm một khắc, sớm một canh giờ, thậm chí sớm một ngày, kết cục cũng chẳng thay đổi. Trừ khi có thể biết trước nhiều ngày, thận trọng đối phó và phản công. Nhưng thời gian vốn chẳng thể quay lại.
Có thể tận mắt chứng kiến, khắc sâu vào xương máu giây phút đó, là đau đớn nhưng cũng đáng để ghi nhớ, thậm chí phải cảm ơn.
"Ta sở dĩ kịp đến, là nhờ một con ngựa. Con ngựa đó, là ngươi cho ta mượn."
"Hả?" Cố Đình chớp chớp mắt, ngơ ngác chỉ vào mình: "Ta cho ngươi mượn... một con ngựa?"
Nhìn vẻ mơ hồ của thiếu niên, ánh mắt Hoắc Diễm dịu lại, nơi đáy mắt ẩn ý cười rõ ràng, giọng nói cũng mềm hẳn đi: "Đó là một con ngựa trắng nhỏ, tuổi không lớn lắm. Toàn thân trắng như tuyết, chỉ có quanh mắt và bốn vó lấm tấm đốm đen. Nhìn qua... khá khác thường. Em đặt tên nó là tiểu Hoa."
Cố Đình ngẩn ngơ, thoáng sững sờ.
Người đàn ông này thật phạm quy mà... dùng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu dịu dàng, để kể chuyện về một con ngựa tên "tiểu Hoa" – cái tên hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn chút nào. Thế gian không chỉ yêu mến "nam nhân mạnh mẽ anh hùng", mà còn mê đắm kiểu "trong lòng có hổ, ngoài mặt lại ôn nhu". Diêm La tướng quân lạnh lùng bỗng nhiên dịu dàng, thử hỏi ai mà chịu nổi?
Cậu cảm thấy như bị đôi mắt kia làm chói mù. Thật sự, kiểu người này là cậu ghét nhất: đã đẹp trai còn có bản lĩnh, có bản lĩnh lại không kiêu căng, sẵn lòng hạ mình, ánh mắt thâm thúy sáng rực, như phản chiếu cả bầu trời đêm, cả sao trăng đều phải nép mình. Trước giờ cậu biết Trấn Bắc Vương vốn đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến mức này!
Thấy cậu ngẩn ngơ, Hoắc Diễm bật tay gõ nhẹ lên trán cậu: "Nghĩ ra chưa?"
Cố Đình hoảng hốt xoa trán: "Hình như... có chuyện như vậy thật."
Khi ấy cũng là mùa đông, lạnh đến mức than củi cũng khó cháy, nước đóng băng cứng, không có một bát canh nóng thì không chịu nổi. Cố gia đều ở kinh thành, chỉ mình cậu bị gửi về quê ở thành Tấn do dám chống đối đích trưởng tử Cố Khánh Xương.
Người làm ở quê toàn là cáo già, sao có thể coi cậu là thiếu gia để hầu hạ? Họ chẳng thèm quan tâm. Lạnh thì phải tự tìm củi, đói thì phải tự xoay thức ăn, đập băng mò cá nấu canh. Chính từ đó cậu bắt đầu học cách sinh tồn, dần dần thuần thục.
Nhưng lúc đầu không quen, đói lả bên hồ vẫn không bắt được con cá nào.
Mơ mơ màng màng, hình như có người cho cậu ăn một ít, tỉnh dậy thì không thấy ai, thậm chí chẳng biết ân nhân là ai. Tức mình, cậu bèn lén dắt một con ngựa trong nhà đi – chính là con ngựa nhỏ tên tiểu Hoa đó – rồi lên núi. Cậu biết trên sườn núi có cái hồ lớn, trong hồ nhiều cá. Hôm ấy không hiểu sao lại tự tin lạ thường, chắc chắn sẽ bắt được để ăn no.
Tiểu Hoa vốn không to khỏe, ít khi được người làm để ý, chỉ có cậu thỉnh thoảng lén dắt ra ngoài.
Có lẽ trời không phụ lòng, cuối cùng cũng mò được, còn bắt được con cá rất to! Cảm giác vui sướng lúc ấy như muốn nổ tung trong lòng, đến giờ cậu vẫn nhớ rõ.
Có cá rồi, tất nhiên lập tức nấu ăn. Nhưng khi vừa định ăn, thì phát hiện dưới gốc cây có một người. Có lẽ vừa mới tới, hoặc đã ngồi từ lâu mà cậu không hay.
Người đó nhìn chưa tới tuổi cập quan, quần áo rách rưới, mặt mũi xám tro, cánh tay có vết thương, môi khô nứt, trông kiệt sức, bộ dạng thảm hại.
Không hiểu sao lúc ấy, có lẽ do bắt cá thành công nên cậu vui quá, rõ ràng bản thân đói lả, keo kiệt từng chút, vậy mà lần đầu tiên lại chịu chia sẻ thức ăn, hỏi người kia: "Muốn ăn không?"
Người nọ lại cười: "Ngươi ăn đi, ta đói cũng chẳng đến mức ngất đâu."
Rõ ràng khốn khổ, máu vẫn rỉ từ vết thương, thế mà hắn cười, để lộ hàm răng trắng, sáng rỡ, thậm chí còn ẩn chút trêu chọc.
Khi ấy cậu thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không để tâm. Hắn không ăn thì thôi, mình còn chưa đủ mà! Cậu chỉ chia cho hắn một ít canh nóng.
Người kia nói cảm ơn rồi bảo phải lên đường, không thể nghỉ lâu.
Lúc ấy cậu đang vui, thấy đôi giày nứt nẻ kia mà thấy thương: "Đã thế này còn muốn đi đường? Ngươi phải đi xa lắm sao?"
Người nọ rũ mắt, giọng khàn khàn: "Ừ, rất xa."
Cậu lại hỏi: "Nếu phải đi xa thế, sao không chuẩn bị một con ngựa?"
Người kia đáp: "Ngựa chết rồi."
Cậu có chút rối rắm, nhìn thoáng qua con ngựa của mình, vừa rối vừa xót xa: "Vậy... nếu ta cho ngươi mượn tiểu Hoa, ngươi có thể để nó không chết được không?"
Người kia dường như có chút kinh ngạc, nhìn cậu một cái, lại nhìn sang con ngựa cách đó không xa. Không hiểu sao, máu từ môi khẽ chảy ra, nhưng hắn lại như dùng hết sức lực để nói: "... Được."
Khoảnh khắc đó, cậu cảm giác nam nhân trước mặt đã làm một lời hứa cực kỳ khó lường. Đôi mắt kia, ẩn dưới tro tàn dơ bẩn cùng những vết thương, lại sáng rực, nóng bỏng, thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không biết lùi bước.
Đó chính là câu chuyện giữa tiểu Hoa và người đàn ông kia, sao cậu lại có thể quên mất chứ?
Cố Đình nghiêm túc nghĩ ngợi, ước chừng là bởi vì... sau đó Giang Mộ Vân xuất hiện. Mang theo sự kiêu ngạo thanh nhã riêng có, mang theo sự ấm áp và thấu hiểu đặc biệt, khi đó chỉ mới mười một tuổi, đang khao khát tình thương và sự quan tâm, cậu căn bản không có cách nào không bị cuốn vào.
Giang Mộ Vân đã cứu cậu, giúp cậu, cùng cậu vượt qua những ngày tháng khốn khó, đi qua cả mùa đông gian nan đó.
Trời u ám, tuyết lạnh, năm ấy những ngày cuối năm sở dĩ lại tốt đẹp như vậy, vui vẻ và hạnh phúc như vậy, tất cả đều là nhờ Giang Mộ Vân.
Cố Đình mím môi: "Xin lỗi, ta đã quên mất."
Đã quên ngươi, cũng đã quên cả tiểu Hoa.
Hoắc Diễm hỏi: "Muốn đi xem tiểu Hoa không?"
Ánh mắt Cố Đình sáng rực lên: "Nó còn sống sao?"
"Ta đã hứa thì sẽ không làm trái." Giọng Hoắc Diễm thản nhiên, vẻ mặt như thể chuyện nhỏ thôi ấy mà: "Nó rất khỏe, chỉ là đã già đi, không còn thích hợp làm ngựa chiến nữa, hiện giờ đang được nuôi trong phủ."
Hốc mắt Cố Đình bỗng cay cay. Tiểu Hoa... con ngựa nhỏ của cậu. Trong quãng thời gian u ám, không có bạn bè, không có người thân, biết bao đêm cậu ôm gối ngồi ngoài chuồng ngựa mà kể lể, tiểu Hoa chính là người bạn duy nhất chịu lắng nghe.
Cậu sao lại có thể, làm sao dám, sau khi Giang Mộ Vân đến rồi, lại quên sạch hết thảy như thế?
Hoắc Diễm chậm rãi nói: "Không sao, chắc nó cũng chẳng nhớ ngươi đâu."
Cố Đình: ...
Người này sao mà đáng ghét như thế chứ!
Hoắc Diễm tiếp lời: "Nhưng nó rất thông minh, nếu ngươi chịu thân thiết hơn, chắc chắn nó sẽ nhớ ra ngươi."
Cố Đình vẫn thấy day dứt: "Ừm."
Hoắc Diễm lại nói: "Đói ngất xỉu, được người ta đút cho ăn mà còn không biết là ai thì cũng đừng mong nhớ được gì. Tiểu Hoa sẽ thông cảm thôi."
"Ừm... Ừm?"
Cố Đình bỗng khựng lại, nhớ tới chuyện ngày đó: "... Hóa ra là ngươi cho ta ăn sao?"
Hoắc Diễm nhướng mày: "Chứ còn ai nữa?"
Trong lòng Cố Đình trăm mối rối ren. Cậu từng nghĩ đó là Giang Mộ Vân...
Cho nên khi gặp lại, cậu mới mời Hoắc Diễm ăn cá, Hoắc Diễm còn nửa đùa nửa thật nói "ta còn chưa đói ngất đâu". Khi đó cậu chỉ thấy ngượng ngập, chẳng để tâm, nhưng giờ nghĩ lại... hóa ra Hoắc Diễm đang cười nhạo cậu một chút.
Lúc ấy cậu đã từng hỏi Giang Mộ Vân có phải người đã giúp cậu không. Giang Mộ Vân không phủ nhận. Quả thật, sau này Giang Mộ Vân đã giúp cậu rất nhiều nên cậu tin ngay, mà thật ra... chỉ là một sự hiểu lầm.
Năm đó tuổi còn nhỏ, lại nhát gan, da mặt mỏng, cậu nào dám trực tiếp hỏi "ngươi có phải người cho ta ăn không?", chỉ dám hỏi "ngươi có phải giúp ta không?". Giang Mộ Vân thì chưa từng biết ngại ngần, có thể chiếm lợi thì sao lại không chiếm, có thể nhận công thì sao lại không nhận? Hơn nữa còn khiến cậu thêm cảm kích, vậy cớ sao không làm? Dù sau này có vỡ lở, thì cũng là lỗi do cậu hỏi không rõ, Giang Mộ Vân chỉ cần biện bạch vài câu, mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Cũng chính từ khi ấy, từ "ân tình một bữa cơm" và "một mùa đông đồng hành" mà bắt đầu, cậu dần dần bị Giang Mộ Vân dỗ dành, để rồi sau đó... sa vào vũng lầy, không thể tự thoát.
Tất cả là do cậu ngu ngốc, chẳng thể trách ai khác.
Thì ra, sáu năm trước cậu đã gặp Hoắc Diễm rồi...
Thời gian trôi, cảnh đẹp chóng tàn nhưng lòng người lại chẳng đổi. Dần dần, hình ảnh thiếu niên mặt mày xám tro, còn vương chút nét non trẻ năm nào, chồng khít với bóng dáng nam nhân trước mặt – cùng khuôn mặt, cùng ánh mắt sáng rực, cùng khí thế thẳng tiến không lùi. Chỉ khác là so với năm đó, giờ đây hắn không còn nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng nữa, mà là khí thế lạnh lùng, sắc bén, uy nghiêm vô cùng, xa cách khó gần.
Cố Đình buột miệng: "Ngươi bây giờ... không còn đẹp như năm đó nữa."
Hoắc Diễm nhìn cậu, đáp gọn: "Còn ngươi, trước sau vẫn đẹp như vậy."
Cố Đình: ...
"Lâu Hồng Tiêu lần ấy, ngươi đã nhận ra ta rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy tại sao khi ấy ngươi không—"
"Có cần ta phải nhắc lại chuyện gì đã xảy ra hôm đó không?"
Cố Đình ho khan liên tục, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Đừng, ngàn lần đừng! Đừng nói nữa!
Quá mất mặt, vừa gặp đã cầm đao kề cổ Hoắc Diễm, sau lại bị đoạt mất đao rồi bất đắc dĩ phải giả vờ thành "bảo bối trong tim" thân mật với Hoắc Diễm...
Khi đó cậu cứ tưởng mình suy nghĩ chín chắn, phản ứng ban đầu là sai, về sau mới đúng. Không ngờ thì ra từ đầu tới cuối đều sai cả! Hoắc Diễm ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cậu, chỉ là thuận theo cậu mà diễn kịch thôi!
Xem cậu như trẻ con sao? Nghĩ cậu thích đùa nên cứ mặc kệ, thế nào cũng chiều?
Quá đáng, quá đáng, sao người này lại xấu xa đến vậy!
Đối diện ánh mắt nửa cười nửa không của Hoắc Diễm, Cố Đình dù có muốn dỗi ngược lại cũng cảm thấy không được, người ta đã chiều mình đến thế, cậu còn muốn thế nào nữa?
Cậu ho khẽ hai tiếng, cứng ngắc đổi chủ đề: "Giờ nghĩ lại, ta chắc không phải bị lợi dụng. Người về là ta, ngựa cũng là ta dắt ra, ta cho ngươi tiểu Hoa, ắt hẳn có kẻ có ý đồ đã nhìn thấy."
Hoắc Diễm gật đầu, cũng nghĩ vậy: "Lúc đó, bên cạnh ta có kẻ theo dõi."
Nếu cuộc đại chiến là một ván cờ, muốn mọi việc diễn ra theo ý, thì kẻ bày cục tất nhiên sẽ cài người giám sát ở bên cạnh từng quân cờ then chốt.
Cố Đình nhíu mày: "Nhưng tại sao lại nói ta giúp Bắc Địch?"
"Bởi vì bọn họ muốn để ta tận mắt chứng kiến cảnh thảm hại ấy, lại không cho ta có cơ hội cứu được dù chỉ một người." Giọng Hoắc Diễm lạnh lẽo: "Chân tiểu Hoa không được tốt lắm, nhưng lại vừa khéo hợp ý chúng."
Thì ra là vậy.
Cố Đình thấy tiếc vì năm đó không thể giúp Hoắc Diễm nhiều hơn.
Trận chiến năm ấy vốn là trận chiến đại cục, đến giờ Hoắc Diễm vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng. Không bắt được kẻ chủ mưu, sự thật mập mờ thì bất kỳ chi tiết nào của 6 năm trước đều cực kỳ quan trọng. Nếu bản thân bị lợi dụng, cậu còn có thể cẩn thận nhớ lại trước sau gặp những ai, nghe nói những gì. Nhưng tất cả lúc ấy lại chỉ như tình cờ...
Mật thám Thanh Chuẩn. Năm đó theo dõi Hoắc Diễm có phải gã không? Hay là kẻ khác? Hôm nay đã là ngày thứ năm, Thanh Chuẩn có thể sẽ có hành động, hy vọng lần này thuận lợi.
"Ta còn chưa chính thức cảm ơn ngươi." Hoắc Diễm chắp tay, bước lên phía trước khom mình: "Cảm ơn ngươi đã cho ta con ngựa."
Trong lòng Cố Đình chợt nghèn nghẹn, không biết là cảm xúc gì.
Thì ra thời gian năm ấy vẫn có những điều đẹp đẽ, chỉ là ngươi không biết, quên mất, nhưng nó vẫn lặng lẽ còn đó trong năm tháng, chỉ cần ngươi chịu cúi xuống nhặt lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuyết nhỏ rơi hòa hợp, không khí vốn nên ấm áp, dịu dàng, đáng để trân trọng. Nhưng không hiểu sao, có lẽ ánh mắt đối phương quá nóng bỏng, có lẽ tim cậu đập quá nhanh, Cố Đình lại thấy gượng gạo.
"Thế... tại sao ngươi không nói rõ sớm với ta? Đây là chuyện cần bảo mật sao?"
Cậu trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Hoắc Diễm khựng lại rồi nói: "Nói sớm sẽ dễ bị lộ."
Cố Đình nheo mắt: "Ngươi nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của ta?"
Cái gì mà lộ chứ! Tới chỗ ta chẳng phải hóa thành lời bao biện ngớ ngẩn sao!
Hoắc Diễm linh cảm không hay, vội vàng lắc đầu: "Không, ngươi vẫn luôn làm rất tốt, không sơ hở chút nào."
Đôi mắt hẹp dài của Cố Đình càng nguy hiểm: "Vậy ngươi là nghi ngờ năng lực của ta?"
Cậu vô dụng đến thế sao!
Hoắc Diễm: ......
Trực giác sống còn thúc ép, hắn bẻ lái gấp: "Khi ấy... thời gian quá gấp, sợ nói nhiều gây phiền phức, cũng lo ngươi sẽ xấu hổ."
"Thế bây giờ ta không xấu hổ chắc!"
Cố Đình tức đến đỏ tai. Người này đúng là cố tình, cố tình! Trời ơi, mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Trốn tránh người Hoắc Diễm cử đến giám sát bảo vệ, né tránh Hoắc Diễm, tránh mặt chuyện lớn không dám đối diện, còn suýt nữa khiến Hoắc Diễm phải xông vào phủ cứu mạng!
Vừa nhỏ nhen, vừa nông cạn, lại vừa khó coi!
Hoắc Diễm thấy nói thế nào cũng sai, dứt khoát nhận lỗi thẳng thắn: "Xin lỗi, là ta sai."
Nghe câu nhận sai nhanh gọn dứt khoát ấy, ngực Cố Đình ngược lại càng nghẹn: "Ý ngươi là ta ngang ngược vô cớ hả! Bức ngươi thành thế này sao!"
Hoắc Diễm: ......
"Là ta sai rồi, ngươi đừng giận nữa."
Cố Đình đỏ mắt trừng hắn: "Chỉ nhận sai là xong à? Nếu nhận sai có ích thì cần gì quan phủ?"
Hoắc Diễm nghĩ cũng có lý. Trong quân của hắn, ai phạm lỗi, lớn nhỏ gì cũng phải chịu phạt: "Vậy ngươi đánh ta mấy trượng đi."
Cố Đình nghiến răng: "Giờ ta đi đâu tìm gậy quân trượng! Ngươi cố tình đúng không!"
Hoắc Diễm rút từ giày ra một con dao găm sắc bén, đưa cho Cố Đình: "Dùng cái này."
Cố Đình lập tức ném đi, giận dữ: "Ngươi muốn ta dùng nó giết ngươi à!"
Đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, không giống mèo con nữa mà y như một bé sư tử.
Trái cũng không được, phải cũng không xong, Hoắc Diễm đành ngồi xuống, nhặt một quả cầu tuyết, đưa vào tay Cố Đình: "Ném ta đi, dùng cái này."
Cố Đình trừng hắn: "Ngươi nghĩ ta không dám sao?"
Lời chưa dứt, cậu đã ném mạnh.
Quả cầu tuyết vỡ tung trên người Hoắc Diễm, trông rất dữ dội, hiệu quả thị giác cực mạnh, nhưng Hoắc Diễm chẳng thấy đau chút nào! Hắn thậm chí còn không né!
Tức chết mất, tức chết mất, tức chết cậu!
Không cần Hoắc Diễm giúp nữa, Cố Đình tự mình nhặt quả cầu tuyết khác ném thẳng vào hắn.
Đáng ghét, đáng ghét, tại sao lại có người đáng ghét đến thế này!
Hoắc Diễm: ......
Được rồi, bé sư tử ham chơi thì cứ chơi đi. Quả cầu tuyết gì đó, cũng dễ thương lắm.
Hắn biết trước đó mình làm chưa tốt, khiến bảo bối nhỏ bị tổn thương trong lòng. Bảo bối nhỏ không ồn ào, không mè nheo, chỉ im lặng chịu đựng khiến hắn cũng thấy khó chịu. Giờ đây cậu lại hung hăng muốn đánh hắn, trái tim hắn ngược lại lại thấy ấm áp.
Bởi vì chỉ khi chịu tha thứ, chịu gần gũi thì mới dám tùy hứng, mới dám bộc lộ chút tính khí nhỏ bé như vậy.
Đúng là biết làm nũng thật.
Hoắc Diễm bật cười.
Hắn vừa cười, Cố Đình càng tức, cười cái gì mà cười, không được cười a a a a ——
Nghĩ rằng Hoắc Diễm đang cười nhạo mình, Cố Đình càng tấn công dữ dội hơn, cuối cùng đến mức chẳng thèm để ý trong quả cầu tuyết lẫn cả thứ gì, ngay cả ngọc bội của mình cũng ném đi luôn.
Hoắc Diễm bắt lấy quả cầu tuyết, bóp ra, bên trong chính là miếng ngọc quen thuộc, chất ngọc không mấy quý giá, nhưng trong mắt hắn lại trở nên thân thuộc và đáng yêu.
Lần này, sẽ không trả lại cho ngươi nữa.
Cố Đình không hề thấy động tác nhỏ đó của Hoắc Diễm. Cậu ném cầu tuyết nửa ngày, đến mức tự mình mệt rã rời, còn Hoắc Diễm thì chẳng hề hấn gì!
Khi lý trí trở lại, Cố Đình vừa tức vừa xấu hổ. Mình rốt cuộc làm sao vậy, vừa rồi đã làm trò mất mặt gì thế này a a a a —— thật phiền chết đi!
Cố Đình ngồi phịch xuống đất, ôm gối, vùi mặt vào, không muốn nhìn ai nữa.
"Ta biết là ngươi đang giúp ta."
Hoắc Diễm ngồi xổm xuống, giọng nói trầm thấp như tiếng gió đêm thổi qua rặng thông, vang ngay bên tai: "Lần này thật sự rất nguy hiểm, ngươi chắc chắn muốn tham gia sao?"
Câu nói này nghe thế nào cũng giống như khiêu khích, Cố Đình lập tức ngẩng đầu, hung hăng trừng hắn: "Đương, nhiên, là, muốn!"