Hắn đã thèm khát cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa giàu có của tôi từ lâu.
Cuộc gọi vừa nãy của bạn gái chắc chắn là do hắn mách lẻo.
Tôi lập tức gọi lại để giải thích:
“Nhiễm Nhiễm, anh thề với trời, anh tuyệt đối không phản bội em.
Người phụ nữ kia hoàn toàn bịa đặt, anh thậm chí chưa từng quen biết, làm sao mà đứa bé trong bụng bà ta là của anh được.”
Giống hệt như kiếp trước, tôi vẫn dùng những lời này để trấn an bạn gái trước.
Nhưng trong lòng, một cảm giác bất an âm ỉ trỗi dậy.
Tại sao tôi đã cố tránh tiếp xúc mà Lưu Mỹ Phương vẫn dai như đỉa vậy?
Tại sao bà ta lại chắc chắn rằng đứa bé trong bụng mình là của tôi?