7

Tôi đưa tay ngăn lại: “Xin lỗi. Tình yêu mang danh nghĩa thử thách – tôi không cần.”

Rồi quay sang Đồng Đồng: “Điều kiện ba con đưa ra rất tốt. Con có thể chọn quay về, đừng vì mẹ mà ngại.”

Đồng Đồng cầm chặt giấy báo trúng tuyển, mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Giang Hoài Tu cuống lên: “Trạch Lan, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

Tôi: “Lời xin lỗi của anh đáng giá bao nhiêu? Một con cá hay một bữa cơm?”

Mặt hắn tái nhợt: “Tôi…”

Tôi xoay người, cầm cây chổi, “lịch sự” đuổi Giang Hoài Tu ra khỏi cửa.

Sợ hắn lại tìm đến quấy rối, sau khi xác nhận trường học, tôi dẫn Đồng Đồng chuyển tới đó.

Giá thuê nhà quanh Đại học Kinh đô rất đắt, chúng tôi đành thuê tạm một căn phòng dưới tầng hầm.

Hôm ấy, tôi vừa tìm được công việc về, liền thấy Giang Hoài Tu ngồi xổm trước cửa, trông chẳng khác gì một con chó.

Tôi nhíu mày: “Anh lại đến làm gì?”

Hắn còn ôm theo một bó hướng dương trong tay.

Thấy tôi, hắn vội bước lên: “Trạch Lan, lâu rồi không gặp, này, là loài hoa em thích nhất.”

Tôi nhìn bó hướng dương, ánh mắt khựng lại.

Nhiều năm trước, trước một tiệm hoa ven đường, Giang Hoài Tu từng hỏi tôi thích bó nào.

Lúc ấy tôi nghĩ đến việc anh ta vất vả kiếm tiền, liền chỉ vào bó rẻ nhất – hướng dương.

Nhưng thực ra… loài hoa tôi thích nhất là bó hồng lớn rực rỡ kia.

Không ngờ từ đó về sau, năm nào đến ngày kỷ niệm, trên bàn cũng chỉ có mỗi hướng dương.

Còn hoa hồng – lại vào tay Lâm Uyển Thư. Chín trăm chín mươi chín bông, còn lớn và lộng lẫy hơn gấp bội so với chín bông tôi từng nhìn thấy.

Tôi khẽ thở dài, có chút ngậm ngùi: “Giang Hoài Tu, tôi không thích hướng dương.”

Hắn vội vàng nói: “Vậy em thích gì? Em nói đi, tôi đều sẽ mua cho em!”

Tôi lắc đầu, đẩy hắn ra: “Nhưng tôi… không thích anh nữa rồi.”

Hắn như bị đổ nước sôi vào người, vội rụt tay lại, sắc mặt tái nhợt:

“Trạch Lan, em vẫn còn giận anh sao?”

Tôi nhún vai: “Tôi sao dám giận Giang tổng? Người bận trăm công nghìn việc như anh mà chịu chơi đùa với một người tầm thường như tôi tận mười tám năm – tôi còn nên cảm ơn ấy chứ.”

Hắn không chịu nổi kiểu giễu cợt ấy của tôi, vành mắt đỏ lên: “Em đừng nói thế được không… lòng tôi khó chịu lắm… anh đã nói là anh sai rồi mà…”

Tôi mất kiên nhẫn chen qua người hắn, tự mở cửa đi vào.

Hắn thò nửa người qua cửa, cau mày: “Hai mẹ con em thà ở cái nơi tồi tàn thế này cũng không chịu theo tôi về sao?”

Đồng Đồng thấy hắn, mắt chợt sáng: “Ba…”

“Đồng Đồng, giúp ba khuyên mẹ đi, cả nhà mình cùng về nhà được không?”

Hắn nhìn tôi, như thể người cố chấp vô lý là tôi vậy.

Con bé do dự một chút.

Nhưng cuối cùng vẫn quay đi, cắn chặt răng, kiên quyết: “Ba, là lỗi của ba. Ba đã lừa mẹ con mình bao nhiêu năm, giờ con lớn rồi, những cái gọi là bù đắp đó, con cũng không cần nữa.”

“Con có thể vừa học vừa làm thêm. Con với mẹ có thể sống tốt bằng chính sức mình. Ba đừng tới tìm tụi con nữa.”

Bó hướng dương rơi xuống nền nhà, những cánh hoa rơi rụng tán loạn.

Hắn nghẹn ngào, không dám tin: “Đồng Đồng, ba là ba của con, sao con lại nói chuyện với ba như vậy?”

Tôi quay đầu lại: “Con bé nói sai chỗ nào? Chúng tôi không cần anh nữa rồi. Dắt theo sự hối hận vô dụng của anh cút đi cho khuất mắt.”

Những lời xin lỗi và yêu thương đến muộn – tôi không thể thay tôi của quá khứ chấp nhận được nữa.

Giang Hoài Tu buông thõng đôi tay, thất thần lẩm bẩm: “Tôi sẽ không từ bỏ.”

Tôi gọi với theo bóng lưng hắn: “Đợi đã.”

Hắn quay đầu lại đầy hy vọng, nhưng lại nghe thấy tôi lạnh lùng nói: “Nhớ ký đơn ly hôn.”

Ánh mắt Giang Hoài Tu tối đi: “Trạch Lan, dù có phải dùng cách gì, tôi cũng sẽ khiến em tha thứ cho tôi.”

Tôi không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.