- Trang chủ
- NGƯỜI ẤY TỪNG HÚA KHÔNG PHỤ TA
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: NGƯỜI ẤY TỪNG HÚA KHÔNG PHỤ TA
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiêu Mặc Hàn lúc ấy liền đưa ta một tờ hòa ly thư:
“Không cần đến nha môn, ta đã sai người lo xong rồi.”
Nói đoạn, lại cẩn thận lấy ra một hôn thư được viền chỉ vàng tinh xảo:
“Giờ nàng đã là người tự do, vậy chẳng hay có thể suy xét lại chuyện hôn ước giữa ta và nàng chăng?”
Giọng nói hắn nhẹ như thì thầm bên tai, dịu dàng vô ngần.
Phụ thân ta là người biết thời thế, sớm đã xoay mặt xuống xe, không làm phiền nữa.
15
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người tới cứu nô tỳ sao?”
Tiếng Xuân Mai ngoài xe vang lên thảm thiết.
Nhưng ta chẳng hề bảo xa phu dừng xe.
Dù sao, chuyện đưa Cố Phó Trì và Nguyễn nương vào viện, chuyện giá họa cho ta nhốt Thời An, nàng ta không thể thoái thác.
Từ lúc Xuân Mai bị bắt đi, ta từng đau đáu suy nghĩ: vì sao nàng lại phản bội?
Về sau ta hiểu.
Người ta, ai cũng có con đường của mình.
Mỗi một lựa chọn, dù đúng hay sai, đều phải tự gánh lấy hậu quả.
Chuyện kinh thành, ta chẳng muốn nghĩ đến nữa.
Dù gì cũng là do ta chọn sai người.
Việc của Cố Phó Trì, đã qua thì để cho nó trôi qua.
Cho nên, khi Cố Phó Trì cưỡi ngựa đuổi theo đến tận cổng thành.
Ngay lúc hắn ngã ngựa trước mắt ta, ta cũng chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.
16
Sau khi Diệp Lương Phỉ rời khỏi, Cố Phó Trì từ đó như rơi vào vực sâu.
Hắn vốn xuất thân là võ tướng, ở chốn triều đình cũng chẳng có chỗ đứng rõ ràng.
Sau khi phủ đệ bị phá nát, hắn định cho người tu sửa lại.
Nhưng mới phát hiện—trong phủ chẳng còn lấy một đồng bạc.
Những năm qua, bởi dựa vào sản nghiệp phồn vinh của Giang Nam, hắn mới sống ung dung, chẳng phải lãnh binh xuất chinh, chẳng cần lao tâm khổ tứ.
Vậy nên bổng lộc của Cố Phó Trì vốn chẳng đáng là bao,
Trước kia, đều là dựa vào của hồi môn của Diệp Lương Phỉ mà chống đỡ.
Nay Diệp Lương Phỉ một đi không trở lại, phủ Tướng quân liền như khung nhà mục nát, chỉ chờ cơn gió thoảng qua là sụp đổ tan tành.
Sau khi sự việc của Nguyễn nương bại lộ, Cố Phó Trì từng phẫn nộ, từng hối hận.
Thậm chí khi biết được Lục Thời An không phải cốt nhục của mình, hắn đã tìm đến Thái y khám xét.
Thái y chuẩn mạch rồi chẩn đoán, chỉ một câu ngắn gọn: thương thế năm xưa nơi chiến trường đã khiến hắn khó lòng có con nối dõi.
Ngay giây khắc ấy, mọi chuyện bỗng như sáng tỏ.
Thì ra, mọi sự… đều là dối trá của Nguyễn nương.
Hắn như kẻ phát cuồng, đuổi cả Nguyễn nương lẫn Thời An ra khỏi phủ.
Vừa xua đuổi, vừa giận dữ mắng chửi:
“Tiện nhân!
Đều là vì các ngươi mà A Phỉ mới rời bỏ ta!”
Song thế vẫn chưa nguôi, hắn ngày ngày tới quán hoành thánh cũ của Nguyễn nương gây chuyện.
Tự mình thì chìm đắm trong rượu chè, không màng thế sự.
Phụ mẫu hắn lâm bệnh, hắn đến bạc chữa trị cũng không có.
Bởi bạc đều đã đổ vào men rượu, lại còn sa chân vào cờ bạc, đem cả phủ đệ đem đi cầm cố.
Triều đình điểm danh, hắn cũng chẳng buồn tới.
Vậy là bị cách chức.
Trở thành võ tướng đầu tiên bị bãi miễn nơi triều đình.
Phụ mẫu mất trong cảnh nghèo khó, hắn cũng chẳng còn điều vướng bận.
Nợ nần chồng chất, hắn dứt khoát xuôi về phương Nam, đi tìm Diệp Lương Phỉ.
Hắn chỉ muốn biết, nàng sống có tốt hay không.
Trên đường, hắn vẫn ngày ngày say khướt.
Hết bạc thì trộm, thì cướp.
Cả thân hình như tên khất cái, lang thang đến tận Giang Nam.
Ngày đầu đặt chân vào thành, hắn liền trông thấy Diệp Lương Phỉ.
Khi ấy nàng đang mang thai, gương mặt tràn đầy ôn nhu.
Cố Phó Trì lập tức núp vào góc tường, không dám để nàng nhìn thấy thân thể bẩn thỉu, tiều tụy của mình.
Nhưng Tiêu Mặc Hàn đã thấy.
Hắn cố tình, ngay trước mặt Cố Phó Trì, cúi đầu hôn lên trán Diệp Lương Phỉ thật sâu.
“ Nàng nói xem, hài tử trong bụng nàng là giống nàng, hay giống ta đây?
Nhưng dù giống ai cũng đều tốt, bởi đều thật xinh đẹp.”
Tâm Cố Phó Trì phút chốc nguội lạnh.
Hắn thấy Diệp Lương Phỉ mang thai, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn viên mãn.
Tối hôm ấy, hắn nằm trong một góc rơm mục ngoài thành, lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.
Phút chót trước khi nhắm mắt, hắn tựa hồ lại thấy bóng dáng nàng thuở ban đầu.
Ngày ấy, hắn từng thề—muốn cùng nàng một đời một kiếp, một đôi người.
“Diệp Lương Phỉ…Xin lỗi nàng…Ta sai rồi…”
(Toàn văn kết thúc.)