Bùi Minh Phong chật vật muốn tiến lại gần, vết thương vì vậy mà nứt toác, máu rỉ thấm ra.
Anh lại như chẳng hề hay biết.
Chưa kịp dưỡng thương, anh đã bắt đầu một vòng tự hành hạ bản thân để “bù đắp”.
Quà tặng chất đầy căn phòng.
Anh mặt không đổi sắc ăn hết hộp kem bị bỏ quá nhiều mù tạt.
Thậm chí còn cắt dây phanh để lao điên cuồng trên đường.
Nhưng bất kể anh làm gì, trong lòng tôi cũng chẳng còn gợn sóng.
Ngày cuối cùng.
Bùi Minh Phong tự tay xuống bếp nấu cho tôi ăn.
Ngày trước vì công việc bận rộn, tôi thường bị đau dạ dày.
Món ăn đầu tiên anh học chính là cháo khoai từ, tiểu mễ giúp dưỡng dạ dày.
Hôm nay, mùi hương quen thuộc ấy một lần nữa lan tỏa.
Trong lòng tôi lại chỉ còn lại hoang vu.
Cảnh vật vẫn thế, cháo còn nóng hổi, nhưng chẳng thể sưởi ấm trái tim đã sớm lạnh lẽo.
Tôi uống hết ngụm cuối cùng, đặt bát xuống, khẽ nói:
“Đã đến ngày thứ bảy rồi, Bùi Minh Phong, anh nên để tôi đi thôi.”
Anh bỗng im lặng.
Tiếp đó, “bịch” một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Khuôn mặt anh tím bầm đáng sợ.
Lúc này tôi mới nhận ra lọ hạt mắc ca trước mặt anh đã trống rỗng.
Bùi Minh Phong thở dốc nặng nề:
“Thanh Thanh, đây là món nợ anh thiếu em. Anh đã cố ý kiểm tra, anh dị ứng với mắc ca.”
Trong mắt anh dâng lên nỗi hối hận sâu thẳm:
“Xin lỗi, chính vì sự dung túng và thờ ơ của anh hết lần này đến lần khác, mới tạo thành bi kịch cho bà em. Bây giờ, anh dùng mạng này để trả lại cho em.”
Anh gắng sức nâng tay, chỉ lên lầu:
“Trong két sắt có chìa khóa giải trừ định vị, em tự do rồi.”
Tôi bất ngờ nắm chặt cổ áo anh ta, giọng nghiến chặt, chất vấn:
“Bùi Minh Phong, anh tưởng mình là ai,dựa vào cái gì mà tự tiện thay tôi quyết định?!”
“Mạng của anh, trong mắt tôi từ lâu đã chẳng còn chút giá trị nào. Dựa vào cái gì mà anh cho rằng, lấy mạng mình ra là có thể đổi lại mạng của bà tôi?”
Tôi dứt khoát nói:
“Cho dù hôm nay anh chết ngay tại đây, tôi cũng vĩnh viễn không tha thứ.”
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng, dửng dưng của tôi, ánh sáng cuối cùng trong mắt Bùi Minh Phong bỗng chốc vụt tắt.
Lúc này anh mới thực sự hiểu ra —— tôi đã hoàn toàn không còn quan tâm đến anh nữa.
Tôi dùng mật mã mở khóa định vị trên chân, không ngoái lại nhìn lấy một lần, thẳng thắn quay lưng bước ra khỏi cánh cửa.
Bùi Minh Phong sau đó được người làm vườn phát hiện, đưa đi cấp cứu, miễn cưỡng giữ được mạng sống.
Từ ngày đó, anh cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi không còn tâm trí để nhớ đến quá khứ.
Bởi đôi mắt dần hồi phục, tôi nhanh chóng quay lại công việc.
Đi khắp nơi giao lưu, học hỏi với những họa sĩ phác họa chân dung hàng đầu.
Trong công việc mình yêu thích, tôi từng bước xóa bỏ bóng tối, tìm lại sự bình thản và tự tin.
Sau khi về nước, nhờ kinh nghiệm độc đáo và kỹ năng thuần thục, tôi nhiều lần hỗ trợ cảnh sát khoanh vùng chính xác nghi phạm, phá giải hàng loạt vụ án lớn.
Vì vậy, tôi còn nhận được nhiều lá cờ khen tặng từ người dân.
Một lần, khi theo đội cảnh sát đi bắt tội phạm, sau khi hung thủ sa lưới, vợ hắn ta tinh thần sụp đổ, khóc lóc thảm thiết.
Vì không đành lòng, tôi bước đến, dịu giọng an ủi vài câu.
Không ngờ cô ta bất ngờ rút từ trong ngực ra một con dao găm, đâm thẳng về phía tôi.
“Đều tại mày, con tiện nhân! Nếu không có mày xen vào, chồng tao sao lại bị bắt! Chính mày đã hủy hoại gia đình tao!”
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tôi chưa kịp né tránh.
Ngay khi lưỡi dao sáng loáng kề sát, một bóng người bất ngờ lao tới che chắn trước mặt tôi.
“Phập”
Lưỡi dao găm sâu vào lòng bàn tay, máu tuôn xối xả, vết thương lộ cả xương.
Bùi Minh Phong toàn thân đẫm máu, gương mặt tái nhợt, cố gắng nặn ra một câu:
“Thanh Thanh… bây giờ em có thể tha thứ cho anh chưa?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh thật lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài:
“Chúng ta… đến bệnh viện trước đã.”
Tháng chín năm sau, tôi đi viếng mộ bà.
Trước bia đá có sẵn một bó cúc tươi, mộ phần sạch sẽ, trang nghiêm.
Người quản trang nói, có người đã trả tiền nhờ ông hằng ngày quét dọn, dâng hoa, chỉ là đã rất lâu rồi không thấy đến nữa.
Tôi hiểu.
Tội lỗi của Bùi Minh Phong, cuối cùng cũng đã được rửa sạch.
【Toàn văn hoàn】