- Trang chủ
- Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
- Chương 29: Tại sao ghen?
Chương 29: Tại sao ghen?
Truyện: Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Tác giả: Mèo Tứ Nhi
- Chương 1: Kết thù lớn
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: Quá mức gian trá
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Thực lực cách biệt
- Chương 19: Người ngốc có phúc của người ngốc
- Chương 20: Thay đổi hình tượng gặp ông nội
- Chương 21: Sự thật xấu hổ
- Chương 22: Đêm kinh hoàng
- Chương 23: Nghiệt duyên lúc nào cũng gặp
- Chương 24: Ghi nhớ ở đáy lòng
- Chương 25: Coi chừng chắt của ông
- Chương 26: Niềm vui bất ngờ
- Chương 27: Anh đừng tới đây
- Chương 28: Như Hoa rất thông minh
- Chương 28-2: Như Hoa rất thông minh (2)
- Chương 29: Tại sao ghen?
- Chương 30: Không muốn nhìn thấy anh
- Chương 31: Anh chính là thần tượng?
- Chương 31-2: Anh chính là thần tượng? (2)
- Chương 32: Nam thần đã chết
- Chương 32-2: Nam thần đã chết (2)
- Chương 33: Hòa bình ngắn ngủi
- Chương 34: Tôi là anh họ của cậu ấy?
- Chương 34-2: Tôi là anh họ của cậu ấy? (2)
- Chương 34-3: Tôi là em họ của anh ấy (3)
- Chương 35-1: Hai ngày vất vả (p1)
- Chương 35-2: Hai ngày vất vả (p2)
- Chương 35-3: Hai ngày vất vả (P3)
- Chương 36-1: Tiễn Tần lão gia (p1)
- Chương 36-2: Tiễn Tần lão gia (p2)
- Chương 36-3: Tiễn Tần lão gia (p3)
- Chương 37-1: Đối với cô tôi là gì? (p1)
- Chương 37-2: Đối với cô tôi là gì? (P2)
- Chương 37-3: Đối với cô, tôi là gì? (P3)
- Chương 38: Nhất định không mở miệng
- Chương 38-2: Nhất định không mở miệng (2)
- Chương 38-3: Nhất định không mở miệng (3)
- Chương 39: Boss và phó tổng
- Chương 40: Tổng tài quá bá đạo
- Chương 41: Thủ đoạn lỗi thời
- Chương 42: Số đào hoa
- Chương 43: Khuê mật xét duyệt
- Chương 44: Tôi với cô đổi phòng
- Chương 45-1: Cách xa cô một chút (1)
- Chương 45-2: Cách xa cô một chút (2)
- Chương 46-1: Hình ảnh quá mức quá hoàn mỹ (1)
- Chương 46-2: Hình ảnh quá mức hoàn mỹ (2)
- Chương 46-3: Hình ảnh quá mức hoàn mỹ (3)
- Chương 47-1: Tôi không đảm nhiệm được (1)
- Chương 47-2: Tôi không đảm nhiệm được (2)
- Chương 47-3: Tôi không đảm nhiệm được (3)
- Chương 48-1: Đừng tìm cô gây phiền phức (1)
- Chương 48-2: Đừng tìm cô gây phiền phức (2)
- Chương 48-3: Đừng tìm cô gây phiền phức (3)
- Chương 49-1: Em muốn băng vệ sinh? (1)
- Chương 49-2: Em muốn băng vệ sinh? (2)
- Chương 49-3: Em muốn băng vệ sinh? (3)
- Chương 50-1: Bữa tối của mỗi người (1)
- Chương 50-2: Bữa tối của mỗi người (2)
- Chương 50-3: Bữa tối của mỗi người (3)
- Chương 51-1: Thục nam tới hộ giá (1)
- Chương 51-2: Thục nam hộ giá (2)
- Chương 51-3: Thục nam hộ giá (3)
- Chương 52-1: Hiểu lầm xảy ra (1)
- Chương 52-2: Hiểu lầm xảy ra (2)
- Chương 52-3: Hiểu lầm xảy ra (3)
- Chương 53-1: Sao Hỏa đụng Địa Cầu (1)
- Chương 53-2: Sao Hỏa đụng Địa Cầu (2)
- Chương 53-3: Sao Hỏa đụng Địa Cầu (3)
- Chương 54-1: Tự nhiên ân cần (1)
- Chương 54-2: Tự dưng ân cần (2)
- Chương 54-3: Tự dưng ân cần (3)
- Chương 55-1: Hoàn toàn quyết liệt (1)
- Chương 55-2: Hoàn toàn quyết liệt (2)
- Chương 56-1: Người đa nhân cách (1)
- Chương 56-2: Người đa nhân cách (2)
- Chương 57-1: Bạn gái chính thức (1)
- Chương 57-2: Bạn gái chính thức (2)
- Chương 58-1: Không có đầu óc sao? (1)
- Chương 58-2: Không có đầu óc sao (2)
- Chương 59-1: Chị em đều kỳ lạ như nhau (1)
- Chương 59-2: Chị em đều kỳ lạ như nhau (2)
- Chương 60-1: Hoan nghênh lần sau lại tới (1)
- Chương 60-2: Hoan nghênh lại đến (2)
- Chương 61-1: Ngọt ngào ngắn ngủi (1)
- Chương 61-2: Ngọt ngào ngắn ngủi (2)
- Chương 62-1: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (1)
- Chương 62-2: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (2)
- Chương 63-1: Hai chúng ta là gì? (1)
- Chương 63-2: Hai chúng ta coi là gì? (2)
- Chương 64-1: Âm mưu chơi đùa gì vậy? (1)
- Chương 64-2: Âm mưu chơi đùa gì vậy (2)
- Chương 65-1: Nhìn trộm sự thay đổi (1)
- Chương 65-2: Nhìn trộm sự thay đổi (2)
- Chương 66-1: Đột nhiên trở thành gián điệp (1)
- Chương 66-2: Đột nhiên trở thành gián điệp (2)
- Chương 67: Tiện nhân già mồm cãi láo
- Chương 67-2: Tiện nhân già mồm cãi láo (p2)
- Chương 68-1: Boss, ngài thật là đẹp trai (1)
- Chương 68-2: Boss, ngài thật là đẹp trai (2)
- Chương 69: Máy nghe lén vi diệu
- Chương 70: Nhớ rõ tới cứu tôi (1)
- Chương 70-2: Nhớ rõ tới cứu tôi (2)
- Chương 71-1: Hoàn toàn làm anh tức giận (1)
- Chương 71-2: Hoàn toàn làm anh tức giận (2)
- Chương 72-1: Hoàn toàn quyết liệt (1)
- Chương 72-2: Hoàn toàn quyết liệt (2)
- Chương 73-1: Không thể nói hết đau đớn (1)
- Chương 73-2: Không thể nói hết đau đớn (2)
- Chương 74-1: Đủ loại người không bình thường(1)
- Chương 74-2: Đủ loại người không bình thường (2)
- Chương 75-1: Không có quan hệ (1)
- Chương 75-2: Không có quan hệ (2)
- Chương 76-1: Một âm mưu lớn (1)
- Chương 76-2: Một âm mưu lớn (2)
- Chương 77-1: Thật trùng hợp lại gặp nhau(1)
- Chương 77-2: Thật trùng hợp lại gặp nhau (2)
- Chương 78-1: Mơ chính là thực tế (1)
- Chương 78-2: Mơ chính là thực tế (2)
- Chương 79-1: Thân như chị em tốt (1)
- Chương 79-2: Thân như chị em tốt (2)
- Chương 80: Rốt cuộc muốn như thế nào? (1)
- Chương 80-2: Rốt cuộc muốn như thế nào? (2)
- Chương 81-1: Hao mòn tâm trí vì tương tư (1)
- Chương 81-2: Hao mòn tâm trí vì tương tư (2)
- Chương 82: Đừng nghĩ cùng một chỗ
- Chương 82-2: Đừng nghĩ cùng một chỗ (p2)
- Chương 83: Tại sao lại đến đây
- Chương 84-1: Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?! (P1)
- Chương 84-2: Rốt cuộc nên làm sao bây giờ?! (P2)
- Chương 85-1: Bị anh ta bắt cóc (1)
- Chương 85-2: Bị anh ta bắt cóc (2)
- Chương 86: Gia đình Âu Dương
- Chương 149: Xà tinh bệnh nhập vào thân
- Chương 150: Các kiểu phân tích bàn luận
- Chương 150-2: Các kiểu phân tích bàn luận (2)
- Chương 151: Lời nói dối bị vạch trần
- Chương 151-2: Lời nói dối bị vạch trần (2)
- Chương 152: Mày không được mang cô ấy đi
- Chương 152-2: Mày không được mang cô ấy đi (2)
- Chương 153: Dời đến sát vách nhà cô
- Chương 154: Không tháo đồng hồ xuống được
- Chương 155: Anh ấy có yêu em không
- Chương 156: Bộ trang phục hầu gái mê người
- Chương 157: Vội vã quá, chết không ai đền mạng
- Chương 158: Coi như là sinh non
- Chương 159: Mấy tháng sau kết hôn
- Chương 160: Hai người đùa gì đâu
- Chương 161: Không cẩn thận tạo ra
- Chương 162: Không quấy rầy hai người
- Chương 162-2: Không quấy rầy hai người (2)
- Chương 163: Không quấy rầy hai người (3)
- Chương 164: Không thể chờ đợi được
- Chương 164-2: Không thể chờ đợi được (tiếp theo)
- Chương 165: Lại ở chung
- Chương 166: Sẽ không bỏ qua em
- Chương 167: Trộm quần áo đi
- Chương 168-1: Không đến anh ấy sẽ chết (1)
- Chương 168-2: Không đến anh ấy sẽ chết (2)
- Chương 169-1: Dù như thế nào cũng đều phải chết (1)
- Chương 169-2: Dù như thế nào cũng đều phải chết (2)
- Chương 170: Mắt nhìn thấy cô chết
- Chương 170-2: Mắt nhìn thấy cô chết (2)
- Chương 171: Chết không buông tay
- Chương 172: Chính là chọc em chơi
- Chương 173: Nên cho đáp án
- Chương 174: Kết hôn ngày tốt lành
- Chương 174-2: Kết hôn ngày tốt lành (tiếp theo)
- Chương 175-1: Mỗi ngày đổi một gian phòng
- Chương 175-2: Mỗi ngày đổi một gian phòng (tiếp theo)
- Chương 176-1: Bằng trêu chọc trong đêm tân hôn (1)
- Chương 176-2: Bằng trêu chọc trong đêm tân hôn (2)
- Chương 177: Lại khổ nhục kế
- Chương 178: Lo lắng tiệc trong nhà
- Chương 179: Năng lượng tình yêu có bao nhiêu yêu
- Chương 180: Như một trò đùa
- Chương 180-2: Như một trò đùa (tiếp theo)
- Chương 181: Ai là người đứng phía sau chuyện đó?
- Chương 181-2: Ai là người đứng phía sau (tiếp theo)
- Chương 182: Cho anh một sự kinh ngạc
- Chương 182-2: Cho anh một sự kinh ngạc (tiếp theo)
- Chương 183: Không khéo không thành sách
- Chương 184: Đeo tạp dề màu hồng
- Chương 185: Tô bạo lực cúi người
- Chương 186: Tai họa do trời
- Chương 186-2: Tai họa do trời (tiếp theo)
- Chương 187-1: Sao có người vừa khéo như vậy
- Chương 187-2: Sao lại có người vừa khéo như vậy (tiếp theo)
- Chương 188: Có phải là âm mưu
- Chương 189: Đột ngột gặp bất trắc
- Chương 190: Sao lại trùng hợp như thế
- Chương 191: Trong chỗ tối có người
- Chương 192-1: Tất cả đều là giả dối (1)
- Chương 192-2: Tất cả đều là giả dối (tiếp theo)
- Chương 193: Lại uống rượu say
- Chương 193-2: Lại uống rượu say (tiếp theo)
- Chương 194: Bị giày vò đến thê thảm
- Chương 194-2: Bị giày vò đến thê thảm (tiếp theo)
- Chương 195: Em trai hẹn không hẹn
- Chương 196: Chị, em thích chị
- Chương 197: Bạch Tiêu gặp chuyện không may
- Chương 198: Kỳ vọng không phải là em
- Chương 198-2: Kỳ vọng không phải là em (2)
- Chương 199: Chúng ta đi nghỉ tuần trăng mật
- Chương 199-2: Chúng ta đi nghỉ tuần trăng mật (tiếp theo)
- Chương 200: Sẽ phải làm mèo con
- Chương 200-2: Sẽ phải làm mèo con (tiếp theo)
- Chương 201: Tần Mặc là yêu nghiệt
- Chương 202: Thật sự còn tốt chứ
- Chương 203: Tổ hợp hai người hút mắt
- Chương 204: Chào buổi sáng, tình yêu của anh!
- Chương 204-2: Chào buổi sáng, tình yêu của anh! (tiếp theo)
- Chương 205: Ngọt ngào chết không đền mạng
- Chương 205-2: Ngọt ngào chết không đền mạng (tiếp theo)
- Chương 206: Em gái Tần Mặc
- Chương 206-2: Em gái Tần Mặc (tiếp theo)
- Chương 207: Lần đầu tách ra ngủ
- Chương 208: Mâu thuẫn lại tăng cấp
- Chương 209: Hai người làm gì vậy
- Chương 210: Xóa tin nhắn của Song Song
- Chương 210-2: Xóa tin nhắn của Song Song (tiếp theo)
- Chương 211: Cậu yêu thích tôi sao?
- Chương 211-2: Cậu yêu thích tôi sao? (tiếp theo)
- Chương 212: Khích bác ly gián
- Chương 212-2: Khích bác ly gián (2)
- Chương 213: Đôi mắt nhỏ ma quỷ
- Chương 214: Ngài có thể không hãm hại không
- Chương 215: Mâu thuẫn bộc phát
- Chương 216: Vẫn dây dưa
- Chương 216-2: Vẫn dây dưa (tiếp theo)
- Chương 217: Thuận lợi bước vào nhà
- Chương 217-2: Thuận lợi bước vào nhà (tiếp theo)
- Chương 218: Sự kiêu ngạo của yêu nghiệt họ Tần
- Chương 219: Đưa hình cho em xem
- Chương 220: Lúc tiến hành xem mắt
- Chương 221: Về nhà thu thập em
- Chương 222: Đụng phải một chuyện kỳ lạ
- Chương 222-2: Đụng phải một chuyện kỳ lạ (tiếp theo)
- Chương 223: Đói bụng ăn cái gì
- Chương 223-2: Đói bụng ăn cái gì (tiếp theo)
- Chương 224: Đây chính là quá độ
- Chương 224-2: Đây chính là quá độ (tiếp theo)
- Chương 225: Vô tình gặp gỡ nam xem mắt
- Chương 226: Chính là số mệnh vật hi sinh
- Chương 227: Ở lại làm thêm giờ
- Chương 228-1: Để ý tới mức không nói ra được (1)
- Chương 228-2: Để ý tới mức không nói ra được (2)
- Chương 229: Gặp chuyện không may làm sao bây giờ
- Chương 229-2: Gặp chuyện không may làm sao bây giờ? (tiếp theo)
- Chương 230-1: Hận nhất là bị lừa gạt
- Chương 230-2: Hận nhất là bị lừa gạt (tiếp theo)
- Chương 231: Khổ nhục kế thất bại
- Chương 232: Hai người bọn họ là một đôi
- Chương 233: Ở lại chỗ này
- Chương 234: Cô Tô Na nằm viện
- Chương 234-2: Cô Tô Na nằm viện (tiếp theo)
- Chương 235: Cây kim so với cọng râu
- Chương 235-2: Cây kim so với cọng râu (tiếp theo)
- Chương 236: Hồ Ly so ra còn kém hơn
- Chương 236-2: Hồ Ly so ra còn kém hơn (tiếp theo)
- Chương 237: Đụng vào trên họng súng
- Chương 238: Ngã gãy hai chân
- Chương 239: Muốn nhìn hai đứa kết hôn
- Chương 240: Anh biến thái như thế nào
- Chương 240-2: Anh biến thái như thế nào (tiếp theo)
- Chương 241: Một khắc duy mỹ nhất
- Chương 241-2: Một khắc duy mỹ nhất (tiếp theo)
- Chương 242: Một đêm ngọt ngào nhất
- Chương 243: Cảm giác xấu
- Chương 244: Thỏa mãn nguyện vọng của em
- Chương 245: Thật sự muốn làm hôn lễ
- Chương 246: Không biết xấu hổ
- Chương 247: Được nước đại phát
- Chương 247-2: Được nước đại phát (tiếp theo)
- Chương 248: Cuốn sách yêu nghiệt tử trận
- Chương 248-2: Cuốn sách yêu nghiệt tử trận (tiếp theo)
- Chương 249: So đấu làm yêu
- Chương 250: Đồ Ngốc may mắn
- Chương 251: Nhân vật phụ quan trọng
- Chương 252-1: Bữa cơm trưa đầy khó xử 1
- Chương 252-2: Bữa cơm trưa đầy khó xử 2
- Chương 253-1: Ông xã PK anh trai
- Chương 253-2: Ông xã PK anh trai 2
- Chương 254: Mèo không để ý tới bánh bao
- Chương 255: Em muốn thành công sao
- Chương 256: Nguy cơ đã phủ xuống
- Chương 257: Bản thảo bị xé nát
- Chương 258: Rốt cuộc người nào làm
- Chương 259: Nghi ngờ Tô Song Song
- Chương 260: Sự nghi ngờ của Tần Mặc
- Chương 261: Chiến tranh lạnh không xong rồi
- Chương 262: Vạch trần bí mật nhỏ
- Chương 263: Trói trở về rồi nói
- Chương 264: Tần Mặc là người thân của cháu
- Chương 265: Tô Song Song là em họ của cháu
- Chương 266: Tần Mặc nổi đóa
- Chương 267: Kết hôn tao liền chết
- Chương 268: Hai phe ồn ào
- Chương 269: Buổi tối làm gì
- Chương 270: Ai mới là nội gian
- Chương 271: Chết sống không đồng ý
- Chương 272: Chúng con sẽ hạnh phúc
- Chương 273: Tô thiên hạ vô địch
- Chương 274: Bị cô đẩy xuống
- Chương 275: Hôn lễ hủy bỏ
- Chương 276: Phát hiện không tầm thường
- Chương 277: Truyền sự ấm áp trong lòng cho nhau
- Chương 278: Em muốn giết ông ta
- Chương 279: Nháy mắt đã điên rồi
- Chương 280: Rơi vào trong sương mù
- Chương 281: Chiến Hâm tìm đến bới móc
- Chương 282: Bạch Tiêu hỏng mất
- Chương 283: Không khí quỷ dị
- Chương 284: Đi trụ sở bí mật
- Chương 285: Bạch Tiêu phản bội
- Chương 286: Hai bên giằng co
- Chương 287: Trêu chọc chiến tranh
- Chương 288: Tiền gửi ngân hàng sau thuế
- Chương 289: Nồi lẩu hồng môn yến (*)
- Chương 290: Kéo vào danh sách đen
- Chương 291: Cháo dinh dưỡng chết người
- Chương 292: Cúng bái ông nội
- Chương 293: Món nợ máu của ba mẹ
- Chương 294: Chiến gia đến đòi người
- Chương 295: Làm sao có thể yêu nhau được nữa
- Chương 296: Thật sự muốn rời xa anh
- Chương 297: Quay lại nhà cũ của chiến gia
- Chương 298: Rời khỏi căn nhà này
- Chương 299: Làm sao cô ấy có thể chết được
- Chương 300: Mang tro cốt trở về
- Chương 301: Vô cùng phức tạp
- Chương 302: Âu dương nham hiểm
- Chương 303: Hoàn toàn buông tha
- Chương 304: Bị cướp công khai
- Chương 305: Vẫn không bỏ xuống được
- Chương 306: Suýt chết
- Chương 307: Hoàn toàn hết hy vọng
- Chương 308: Không gặp mặt nhau
- Chương 309: Muốn ly hôn với hắn
- Chương 310: Hay là muốn lợi dụng
- Chương 311: Làm bạn gái của anh
- Chương 312: Cuối cùng lại gặp mặt
- Chương 313: Nụ hôn khó hiểu
- Chương 314: Em không thể mang nó đi
- Chương 315: Em đừng nghĩ tới chuyện ly hôn
- Chương 316: Cô ấy là vợ tôi
- Chương 317: Rốt cuộc muốn thế nào
- Chương 318: Bị một cái tát
- Chương 319: Ai có thể lừa được ai
- Chương 320: Đưa cô về chiến gia
- Chương 321: Đứa trẻ phải mang họ chiến
- Chương 322: Là người phụ nữ của tôi
- Chương 324: Rối loạn hết cả lên
- Chương 325: Có nợ thì có trả
- Chương 326: Ở bên tôi ba tháng
- Chương 327: Lúc tỉnh lại
- Chương 328: Sinh con ngoài giã thú
- Chương 329: Dằn vặt lẫn nhau
- Chương 330: Nói dối chuyên nghiệp
- Chương 331: Từ nay sẽ là người dưng
- Chương 332: Em đồng ý gả cho anh
- Chương 333: Giải trừ toàn bộ hiểu lầm
- Chương 334: Lại chạy đánh gãy chân
- Chương 335: Trở ngại lại tới
- Chương 336: Con nhỏ bị bắt cóc
- Chương 337: Chọn một trong hai
- Chương 338: Bây giờ mới giống như một gia đình
- Chương 339: Âu dương minh xuất hiện
- Chương 340: Đối với hắn đó là một sự giải thoát
- Chương 341: Hôn lễ hoàn mỹ
- Chương 342: Sóng gió sau khi kết hôn
- Chương 343: Bạch Tiêu và Đông Phương (1)
- Chương 344: Bạch Tiêu và Đông Phương (2)
- Chương 345: Bạch tiêu và đông phương (3)
- Chương 346: Bạch tiêu và đông phương (4)
- Chương 347: Minh Viễn và Tô Mộ (1)
- Chương 348: Minh Viễn và Tô Mộ (2)
- Chương 349: Minh Viễn cùng Tô Mộ (3)
- Chương 350: Kiên cường cũng là một vẻ đẹp (1)
- Chương 351: Kiên cường cũng là một vẻ đẹp (2)
- Chương 352: Kiên cường cũng là một vẻ đẹp (3)
- Chương 353: Kiên cường cũng là một nét đẹp (4)
- Chương 354: Kiên cường cũng là một nét đẹp (5)
- Chương 355: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (1)
- Chương 356: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (2)
- Chương 357: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (3)
- Chương 358: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (4)
- Chương 359: Nhân sinh lần đầu gặp gỡ (5)
- Chương 360: Lãng quên nơi phương xa
- Chương 361: Đây chính là hạnh phúc
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hai người hơi thở dây dưa cùng một chỗ, Tô Song Song không khống chế được mặt đỏ lên, không suy nghĩ liền nói: “Để tôi dắt nó đi dạo.”
“Tốt, tôi giao cho cô.” Tần Mặc đứng thẳng người, không chút ngượng ngùng giao cho Tô Song Song dây xích chó.
Cô nhìn chiếc vòng của chó trong tay mình, biết vậy cô chẳng làm rồi, giờ mà phản bác lại thì sợ anh ta sẽ không khách khí mà cư xử thô bạo, cô chỉ có thể hít hơi thật sâu, trong lòng thầm nói: Mình là quân tử, không cần chấp tiểu cầm thú.
Quả thật trong lòng cô đã sớm vui vẻ đến độ nở hoa rồi, con chó này cô không cần nuôi mà hằng ngày có thể mang nó đi dạo, quả thật là một chuyện tốt.
“Ông nội thứ Bảy đi nước ngoài, mong cô mấy ngày này có thể tới thăm.” Tần Mặc nói xong quay người muốn rời đi, Tô Song Song bỗng nhiên nắm chặt tay anh, nghiêm túc nói: “Thứ Sáu tôi không thể đi được!”
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó tầm mắt chuyển xuống cánh tay của cô đang lôi kéo mình, Tô Song Song vội vàng buông tay ra, nhưng trên mặt nét nghiêm túc không hề dao động.
“Tôi biết rồi.” Câu nói của Tần Mặc mơ hồ như ở trong sương mù, nói xong anh quay đầu đi về hướng nhà mình.
Tô Song Song đối với tính cách khó gần, thất thường như thời tiết của anh, chỉ có thể dừng lại ở mức không biết phải nói gì.
Cô bĩu môi, bề ngoài lộ ra vẻ bất mãn. Nhân lúc thang máy đi xuống liền kéo Như Hoa đi, nhưng phải mất một sức lực rất lớn, Như Hoa bình thường rất khôn ngoan nghe lời, bây giờ gặp thang máy đi xuống lại kì lạ như vậy.
Tô Song Song tính quay đầu hỏi Tần Mặc lúc này còn chưa bước vào nhà, thì bên này anh đã mở cửa nhìn lại nói với cô: “Như Hoa sợ phải đi thang máy.” Lời vừa nói xong liền đóng cửa lại, để Tô Song Song một mình tức giận vò đầu bức tai.
Cô biết ngay là Tần Mặc sẽ không tốt như vậy, biết cô thích chó nên bắt cô cô cùng nuôi, chuyện này chắc chắn đã được tính toán cho cô đây mà.
Như Hoa tuy rằng cực kỳ thông minh, nhưng nếu cô đi xuống thang máy một mình thì thật đáng lo! Lỡ như thang máy dừng lại một tí, nó chạy mất dấu thì làm thế nào?
Tô Song Song nhìn cầu thang cách đó không xa, quyết định đưa Như Hoa đi cầu thang bộ.
Hai ngày nay Tô Song Song đều buồn chán ở nhà chỉnh sửa bản thảo, đem Như Hoa đi dạo một vòng, lúc trở về không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn. Chỉ có điều nhìn Tần Mặc ở trước mặt ăn cơm trưa vô cùng bình thản, cô liền dùng sức cắn một miếng bánh bao.
Cô che tay trước mặt, nhưng ngay bản thân lại chẳng muốn ăn nữa, đứng lên bắt đầu tưởng tượng, cao hứng nghĩ đến lúc mình và thần tượng gặp nhau, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Cô theo bản năng nói: “Tần Mặc, chờ tôi gặp thần tượng của tôi xong, tôi sẽ mời anh một bữa thật ngon, trước giờ tôi đều muốn đọc sách dạy làm bánh bao thịt của Thành Đông Quách.”
Tần Mặc tay cầm đũa dừng một chút nhưng không nói tiếng nào, Tô Song Song cảm thấy vừa rồi mình nói như đàn gảy tai trâu, hừ một tiếng định không nói gì nữa. Nhưng bỗng như nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp.
“Chiều nay tôi sẽ đi tới quán Café Miêu Phát Điệp để lấy cảm hứng, vẽ tranh xong sẽ ăn tạm cái gì đó, nên cơm chiều nay anh tự lo nhé.”
Tô Song Song cảm thấy rốt cuộc cô cũng có thể thoát khỏi thân phận giúp việc trong chốc lát, bánh bao trong miệng bây giờ so với lúc nãy thật sự ngon hơn nhiều.
Tần Mặc vẫn giữ im lặng như trước, tao nhã ăn cơm, ăn xong trực tiếp đứng dậy, không trả lời câu nói của cô. Sau đó mở cửa đi ra, đi ra ngoài lại khép cửa, động tác mạch lạc lưu loát, không có nửa phần kéo dài.
Tô Song Song nhìn Tần Mặc – người biến cô thành căn tin, liền bĩu môi, nhưng hình như đã thành thói quen nên cô cũng lười tức giận với anh. Cơm nước xong xuôi, cô liền chạy đến khu bên cạnh, chọn quán Café tao nhã nhất mang tên Miêu Phát Điệp để tìm cảm hứng.
Ánh nắng buổi chiều ấm áp, Tô Song Song lựa vị trí gần cửa sổ, gọi một ly Cappuccino. Cô ôm bàn vẽ, cúi đầu nghiêm túc vẽ những đường cong bên ngoài.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua gương thủy tinh rọi vào người cô, làm cho lông tơ trên gương mặt đều hiện ra một chút ánh sáng màu vàng, cả người trở nên rực rỡ.
Cô cúi nhẹ đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt còn hiện ra vẻ chăm chú, bàn tay nhỏ bé trắng noãn cầm chiếc bút vẽ trên giấy, cô lúc này mang vẻ yên bình, lại cực kỳ đáng yêu khéo léo.
“Tô Song Song?” Bên đối diện bỗng truyền đến một câu hỏi không xác định được của ai, Tô Song Song lặng đi một chút rồi buông bút ngẩng đầu lên, giây phút tiếp theo liền lập tức kinh hoàng đứng lên vô cùng bối rối, ngay cả bàn vẽ bị rơi trên mặt đất cũng không kịp nhặt lên.
Tô Song Song trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không tin vươn tay dụi dụi mắt của mình, thế nhưng người đàn ông trước mặt lại không biến mất, lúc này cô mới lắp bắp mở miệng: “Phó… Phó tổng?”
Đối diện với người đàn ông có thân hình to lớn, làn da trắng như lúa mạch, anh ta là mang nửa dòng máu của Âu Mĩ, cơ thể như ánh mặt trời mang theo vẻ chững chạc trưởng thành, đôi mắt thâm thúy có ý cười nhìn Tô Song Song kinh ngạc.
Anh gật gật đầu, sau đó cuối người đem bàn vẽ Tô Song Song làm rơi trên mặt đất cầm lên để trên bàn, khóe miệng mang theo tia cười ấm áp hỏi: “Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
Tô Song Song vẫn duy trì bộ dáng ngơ ngác như cũ, lúc lấy lại tinh thần mới dùng sức gật đầu, bộ dáng vừa mừng vừa lo nói: “Phó tổng giám đốc! Anh ngồi đi! Ngồi đi!”
“Bây giờ đã hết giờ làm việc, cô không cần khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Âu Dương Minh!” Anh nói xong liền ngồi đối diện cô, ánh mắt có như không lướt qua bàn vẽ nguệch ngoạc của cô.
“A! Ngài Âu Dương, có thể gọi tôi là Tô Song Song!” Tô Song Song cẩn thận ngồi đối diện Âu Dương Minh, hai tay đặt trên gối, bộ dáng lo lắng.
“Tôi biết cô mà, trang web của chúng ta gần đây rất chú ý đến cô, nên tôi thấy ảnh của cô, hôm nay mạo muội quấy rầy cô, xin thứ lỗi.” Âu Dương Minh khóe miệng mỉm cười, nói xong gật đầu tạ lỗi.
Tô Song Song bị những lời của anh làm cảm động, vui mừng đến độ suýt nữa rơi nước mắt. Cô gần đây bị Tầm Mặc áp bức, Bạch Tiêu lúc nào cũng nhìn cô một cách kỳ lạ, khiến cho cô quên mất những người đứng đắn trông như thế nào.
“Không sao! Không sao!” Tô Song Song vội vàng lắc mạnh đầu, không nghĩ đến cô không thể điều chỉnh được độ mạnh yếu, đầu trực tiếp đụng vào cạnh bàn khiến cô choáng váng đến hoa mắt.
Cô đưa tay ôm cái trán sưng đỏ của mình, đau đến nước mắt ứa ra, miệng mở to, chẳng quan tâm đến người ngồi đối diện.
“Cô… không sao chứ?” Âu Dương Minh đột nhiên vươn tay xoa xoa cái trán xưng đỏ của cô, Tô Song Song sợ tới mức mở to hai mắt nhìn anh, vừa mở miệng đã nói lắp: “Không… Không sao cả.”
Ngay sau đó, Âu Dương Minh thu tay mình lại, đột nhiên một cái vỗ tay vang lên giữa không trung, thành thục vững vàng như tiếng đàn violon-xen vang lên trong quán café im lặng. “Phục vụ! Phiền anh lấy giùm tôi một túi chườm nước đá lại đây!”
Tô Song Song vỗ vỗ túi chườm, vừa mừng vừa lo nhìn vẻ mặt dịu dàng mang ý cười của Âu Dương Minh, vẫn cứ nói lắp: “Cảm… Cảm ơn anh!”
“Đừng khách khí, quả thật hôm nay gặp nhau như thế này có lẽ cũng là duyên phận, tôi đang muốn tìm một ngày nào đó cùng cô bàn về bộ truyện tranh mới ra chuẩn bị xuất bản, không nghĩ tới đến nơi này không hẹn mà gặp.”
“!” Tô Song Song vừa nghe, suýt nữa phun ngụm café vừa mới uống, vội vàng đem túi chườm đang đặt trên đầu đặt xuống, ánh mắt sáng lên, khẽ hỏi: “Ngài Âu Dương, thật chứ?”
Âu Dương Minh nhìn vẻ kích động của cô, đột nhiên cảm thấy thú vị, vừa lúc nãy còn im lặng vẻ thục nữ, bây giờ mặt mày lại sáng sủa hỗn loạn như vậy, nhưng thật ra rất đáng yêu. Anh cười gật gật đầu, trịnh trọng nói ra hai chữ: “Là thật.”
Tô Song Song lập tức hít vào một hơi thật sâu, lưng suýt nữa đơ ra, cô nuốt nước bọt, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên di động vang lên.
Cô lấy điện thoại ra liền thấy hiện lên chữ “Tiểu cầm thú”, theo bản năng liền bấm hủy, nhưng điện thoại lại cố chấp vang lên lần nữa.
Cô nhíu mày, định tắt lần nữa, đột nhiên lại sợ lỡ Tần lão gia bên kia xảy ra chuyện gì. Cô nhìn Âu Dương Minh cười hối lỗi, một tay chống lên bàn, cúi người xuống nghe điện thoại.
Café Miêu Phác Điệp ở đối diện ngã tư, Tần Mặc đứng ở chính giữa, nhìn Tô Song Song đang ngồi gần cửa sổ, tư thế lén lút nghe điện thoại của cô lọt vào đôi mắt đào hoa nhưng lạnh lùng của anh, nháy mắt làm cho anh tức giận nhướng mày.
Điện thoài vừa kết nối, Tô Song Song liền hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ông nội xảy ra chuyện gì à?”
Tần Mặc vừa nghe cô nói, đôi lông mày càng nhíu lại sâu hơn, có khi còn có thể kẹp chết một con ruồi, anh lạnh lùng hỏi: “Ngoài chuyện của ông nội thì tôi không thể tìm cô à?”
Tô Song Song vừa nghe Tần lão gia không xảy ra vấn đề gì liền nhẹ nhàng thở ra, tức là bên Tần Mặc cũng chẳng có việc quan trọng gì.
Bị giọng điệu có vẻ bá đạo của Tần Mặc khiến cô có chút mất hứng, cô nhíu mày, tức giận nói: “Đương nhiên rồi, nếu không tôi và anh còn có thể có chuyện gì? Tôi cúp máy đây!”
Cô còn chưa nói xong, Tần Mặc liền ngắt lời cô, giọng điệu mang chút mệnh lệnh nói: “Như Hoa muốn đi ra ngoài.”
“?” Tô Song Song nhất thời cảm thấy giống như Tần Mặc cố tình gây sự, cắn răng nói: “Tôi không rảnh, tôi cúp…”
“Mười phút sau cô không quay lại, tôi sẽ đem con mèo của cô ném xuống.” Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến hô hấp của cô như bị dồn nén lại.
Cô sợ tới mức trừng lớn hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập vì tức giận, nếu không phải ngại vì đây là nơi công cộng, cô sẽ rống lên giống như sư tử Hà Đông để trút hết phẫn uất trong lòng.
“Tần Mặc, anh dám!” Tô Song Song rất tức giận, không khống chế được gầm nhẹ một tiếng, Âu Dương Minh ngồi đối diện vừa nghe hai chữ “Tần Mặc”, tay bưng ly cà phê bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, tầm mắt lại đặt lên người Tô Song Song.
Tần Mặc bên này lại không lên tiếng, nhìn một cô gái ôm con mèo đi ngang qua, anh đột nhiên ngăn cô gái lại, tay kia làm dấu cho cô gái kia đừng lên tiếng.
Cô gái nhất thời bị bộ dạng hấp dẫn của Tần Mặc cuốn hút, đỏ mặt gật gật đầu, Tần Mặc đem điện thoại đặt ở bên cạnh con mèo cô gái đang ôm, tay kia hết sức nhẫn tâm dùng sức nhéo.
Tiếng mèo kêu thê thảm vọng tới, Tô Song Song sợ tới mức suýt nữa ngã xuống ghế, cô tức giận không kìm chế được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Mặc, nếu anh dám, tôi…”
“Mười phút.” Tần Mặc bên kia nói xong liền cúp máy, hướng về phía người con gái đang sợ hãi bên cạnh gật gật, xem như cảm ơn, sau đó vỗ vỗ tay, cầm lấy một chiếc ghế có ý ra ngoài.
Anh còn chưa có ý định đi bộ trở về thì thấy Tô Song Song vừa mới ở quán café, chạy tới như người điên, hướng về phía nhà trọ bọn họ.
Tần Mặc nhìn lướt qua người đàn ông ngồi ở quán café, gặp ánh mắt của anh ta vẫn còn đuổi theo bóng dáng của Tô Song Song, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng, ngay sau đó quay đầu trở lại, vội vàng bước nhanh cho kịp cô.